Phật Môn Ác Thê

Chương 272: Chương 272: Không Được Nói Cho Hắn Biết.




CHƯƠNG 268: KHÔNG ĐƯỢC NÓI CHO HẮN BIẾT.

Lệ quản sự nghe thế mặt cũng có chút không vui, bước vào sân liền trông thấy một nam quỷ phó đang ra sức quất vào một con Tiên Yêu thú. Ông quát lớn:

“Không thấy có khách đến à? Sao lại không lễ phép như vậy?”

Nam quỷ phó bị quát, giật mình ngẩng đầu nhìn Lệ quản sự, cuống quít giấu đi cây roi, nói:

“Tiểu nhân kiến quá Lệ quản sự!”

Tiên Yêu thú kia quỳ rạp ở dưới đất, nó vừa nghe tiếng Lệ quản sự, cả người liền run lên vì sợ hãi. Thế nhưng, khi nó bắt gặp Âm Tế Thiên, hai mắt bỗng dưng sáng ngời, tựa như thấy được quang minh, thấy được hy vọng vậy. Âm Tế Thiên nhìn cả người con Tiên Yêu thú đều đầy là máu, mày càng nhíu chặt hơn. Bắc Minh hiểu ý, khẽ siết nhẹ tay của hắn.

Lệ quản sự nhíu mày:

“Bọn họ là khách quý của Phụng Âm đại nhân, bởi thế ngươi phải hầu hạ cho tử tế vào. Còn nữa, tìm nhiều người một chút, thu dọn mấy gian phòng đi!”

“Dạ!”

Nam quỷ phó nhanh chóng kéo con Tiêu Yêu thú rời đi. Không ngờ nó lại cứ đứng im như trời trồng, mắt lom lom nhìn Âm Tế Thiên không chớp.

“Cái con súc sinh này!”

Nam quỷ phó tức giận đạp Tiên Yêu thú một cái. Thấy thế, đáy mắt Âm Tế Thiên trở nên lạnh lùng, sau đó ra dấu cho Tiên Yêu thú cứ tạm đi theo nam quỷ phó trước đã. Tuy Tiên Yêu thú không muốn, nhưng nó vẫn đứng lên, đi theo nam quỷ phó ra sau hậu viện. Lệ quản sự quay lại, cười ôn hòa:

“Thật quá thất lễ!”

Sau đó ông dẫn bọn họ vào phòng khách, rót tiên trà, kế tiếp sai người bưng tiên quả lên. Hiên Viên Duật hỏi:

“Lệ quản sự đừng trách ta lắm chuyện, con Tiên Yêu thú kia không phải là Khế ước thú của ngươi sao? Vì cớ gì lại giống như một nô lệ vậy?”

Lệ quản sự đáp: “Minh Ngục và Tu Chân giới không giống nhau. Ở Tu Chân giới, các ngươi xem Yêu thú là bạn đồng hành, hoặc là một sự giúp đỡ. Thế nhưng ở Minh Ngục này, chúng ta phải xem nó là nô lệ, nếu không nghe lời liền vung roi trách phạt.”

Ấn đường Hiên Viên Duật khẽ nhúc nhích, sau đó không hỏi thêm gì nữa. Kỳ thực, tình hình ở Tu Chân giới cũng không khác biệt lắm. Nếu có đánh nhau, họ thường dùng Yêu thú để làm lá chắn, hoặc hy sinh Yêu thú để bảo vệ bản thân. Nhưng cũng không giống như ở Minh Ngục, mạnh tay đánh Khế ước thú của mình.

Âm Tế Thiên và Bắc Minh lại liếc mắt nhìn nhau.

Lệ quản sự quay sang cười xin lỗi với Hạ Hầu Lân: “Hạ Hầu công tử, ta thật không ngờ ngài sẽ tới Minh Ngục sớm như vậy, cho nên chưa kịp chuẩn bị thực vật ở Phàm giới. Nếu ngài không chê, ta sẽ sai người đem tới một ít Tích Cốc Đan cho ngài dùng, có được hay không?”

Hạ Hầu Lân nói: “Không cần phiền phức như thế đâu! Ta có mang theo một chai Tích Cốc Đan rồi!”

“Nếu đã vậy, ta cũng không chuẩn bị thực vật nữa!”

“Được.”

Bất ngờ, vẻ tươi cười của Lệ quản sự tắt ngúm, trở nên hết sức nghiêm túc. Mấy người ngồi ở đó cũng chú ý tới điều này. Mãi một hồi lâu sau, Lệ quản sự mới lên tiếng nói:

“Hạ Hầu công tử, thực xin lỗi. Ta mới nhận được truyền âm của Phụng Âm đại nhân, nói là đột nhiên có chuyện quan trọng. Sợ là sẽ không trở về ngay được.”

Hạ Hầu Lân không để bụng đáp: “Chuyện của Phụng Âm quan trọng hơn, chờ y hết bận rồi đến tìm ta sau cũng được”.

Lệ quản sự khách sáo vài câu rồi nhanh chân rời khỏi đại sảnh. Hạ Hầu Lân trông cho Lệ quản sự khuất bóng, mới hỏi Bắc Minh:

“Không biết tiếp theo, Minh hiền đệ định làm như thế nào?”

Bắc Minh thản nhiên nói: “Trước cứ thăm thú xung quanh đã, rồi mới tính toán sau.”

Hiên Viên Duật nhìn Bắc Minh: “Minh sư đệ nói gì vậy, mục đích chúng ta tới Minh Ngục là để du ngoạn mà?”

Hạ Hầu Lân ngạc nhiên hỏi Hiên Viên Duật: “Duật hiền đệ không biết à?”

Hiên Viên Duật nhướng mày: “Biết cái gì?”

Hạ Hầu Lân không nói. Hiên Viên Duật ngó về phía Bắc Minh:

“Minh sư đệ, đừng nói là ngươi đang giấu diếm ta chuyện gì đó chứ?”

Âm Tế Thiên liếc Hiên Viên Duật, rồi truyền âm với Bắc Minh:

“Ngươi cứ nói cho y nghe đi. Nhiều thêm một người sẽ có nhiều thêm một hy vọng, có y hỗ trợ, chúng ta cũng đỡ mệt hơn. Huống chi, trong lòng y rất áy náy về chuyện năm đó, đang muốn tìm cách bù đắp cho ngươi mà. Nếu chúng ta giấu diếm y, thì sau này có làm việc gì cũng phải che che lấp lấp, rất bất tiện”. Kế, hắn lại nói: “Thế nhưng, không thể để cho Hạ Hầu Lân biết là ngươi đang đi tìm hồn phách bị thất lạc được, nếu không nó sẽ trở thành nhược điểm của ngươi.”

Bắc Minh suy nghĩ, cũng cảm thấy lời Âm Tế Thiên nói không phải không có lý.

“Hiên Viên sư huynh quá lo lắng rồi!”

Hiên Viên Duật nhếch môi: “Thế sao?”

Bắc Minh trực tiếp truyền âm nói với y: “Chuyện mười năm trước, chẳng những khiến thân thể của ta bị thương nặng mà linh hồn cũng bị liên lụy. Mãi đến bây giờ, tình trạng sức khỏe của ta vẫn không thể chuyển biến tốt, đó là do ta thiếu mất một hồn. Bởi vậy, dù có dùng bất kỳ thuốc thang gì, cũng không hề có tác dụng.”

Hiên Viên Duật kinh ngạc: “Ý ngươi là, trọng thương của năm đó, khiến ngươi thiếu mất một hồn?”

“Đúng thế!”

Hiên Viên Duật có vẻ khó hiểu: “Thế nhưng, nếu thiếu một hồn thì ngươi sẽ trở nên ngu dại mới phải. Vì sao đến giờ ngươi vẫn giống như người bình thường?”

“Chuyện này, ta không thể nói.”

Thật lâu sau đó, Hiên Viên Duật lại hỏi:

“Mục đích ngươi tới Minh Ngục là để tìm một hồn kia?”

“Đúng!”

“Sao ngươi biết được mình thiếu mất một hồn? Và còn biết nó đang ở Minh Ngục?”

“Lý do vì ta biết cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là làm như thế nào tìm được một hồn kia. Còn nữa, chuyện này đừng nói với Hạ Hầu Lân.”

Hiên Viên Duật đảo mắt, lúc nhìn Bắc Minh lúc lại nhìn Hạ Hầu Lân, khóe miệng y giật giật, cười cười truyền âm:

“Chắc ngươi cũng biết Hạ Hầu Lân thích ngươi mà. Nếu nhờ người bạn kia của hắn, chuyện này sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều!”

Bắc Minh cứng rắn trả lời: “Không được nói cho hắn biết!”

Hiên Viên Duật bĩu môi: “Không nói thì không nói! Vậy Tịch Thiên có biết không?”

“Biết!”

Hiên Viên Duật cắt lời: “Nếu tới đây để tìm hồn phách, vậy hẳn là ngươi đã luyện xong pháp bảo tìm hồn rồi nhỉ?”

“Trước hai ngày, ta đã luyện xong!”

“Vậy thì được! Đợi lát nữa quay về phòng, hãy lấy ra dùng thử một lần xem sao.”

Âm Tế Thiên biết hai người bọn họ đang truyền âm để bàn chuyện, cho nên cũng không lên tiếng, thảnh thơi uống trà gặm tiên quả. Duy chỉ có Hạ Hầu Lân là chẳng hiểu gì cả, cứ tưởng rằng bởi vì mình cho nên hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn. Hắn ta đang nghĩ cách để xoa dịu bầu không khí, thì Hiên Viên Duật chợt lên tiếng hỏi:

“Chúng ta cũng vừa mới tới Minh Ngục. Trước tiên mọi người cứ quay về phòng nghỉ ngơi đã rồi hãy thăm thú sau. Có được không?”

Hiếm khi cả ba người còn lại đều không có ý kiến gì, đồng loạt gật gật đầu. Bốn người được nam quỷ phó dẫn đường, đều trở về phòng của mình. Âm Tế Thiên và Bắc Minh là đạo lữ, tất nhiên là ở cùng nhau.

Bắc Minh vừa mới lấy pháp bảo từ trong Nhẫn không gian ra, liền nghe thấy có người gõ cửa phòng. Âm Tế Thiên nhanh chân mở cửa, để Hiên Viên Duật đi vào. Hiên Viên Duật nhìn Tham Hồn Linh nằm trên bàn, mày nhăn lại:

“Đừng nói ngươi chỉ luyện ra có một cái thôi đó?”

Đương nhiên là không! Bắc Minh lại lấy thêm một cái từ trong Nhẫn không gian ra. Âm Tế Thiên tiến lên:

“Của ta đâu? Ta không có sao?”

Bắc Minh nói: “Ta chỉ luyện có hai cái thôi.”

Hiên Viên Duật xì một tiếng: “Luyện có hai cái? Vậy chắc cái của ta là tính đưa cho Tịch Thiên chứ gì? Nếu như Hạ Hầu huynh không nói ra, có phải các ngươi cũng tính lừa cả ta, lén lút cùng nhau đi tìm, đúng không?”

Bắc Minh không phủ nhận: “Đúng thế!”

Âm Tế Thiên sợ hai người lại tiếp tục đấu khẩu, nhanh chóng chuyển đề tài:

“Trước hãy nói cách dùng của thứ này đi đã?”

Bắc Minh nói: “Ta đã phóng thần thức của mình vào trong hai cái Tham Hồn Linh này rồi. Chỉ cần tới gần linh hồn của ta, nó sẽ tự động phát ra tiếng vang.”

Hiên Viên Duật nhíu mày: “Thế thì chúng ta phải đi toàn bộ Minh Ngục sao? Thật chẳng biết tìm tới khi nào. Nếu Minh Ngục chỉ to bằng Tu Chân giới thôi, cũng đã mất rất nhiều thời gian.”

Y nhìn sang Bắc Minh: “Bây giờ ngươi có hối hận chuyện chỉ luyện ra có hai cái Tham Hồn Linh không? Nếu không thì chúng ta đã có thể tìm nhanh hơn một chút!”

Bắc Minh trêu tức nhìn y: “Ngươi sai rồi! Cho dù có nhiều thêm mấy cái nữa, chúng ta cũng không nhanh hơn được đâu!”

Hiên Viên Duật hỏi: “Vì sao?”

“Ngươi đừng quên thể chất của ta, không được quá lao lực. Có khi đang tìm giữa đường, ngã ra ngất xỉu cũng nên!”

Âm Tế Thiên nói tiếp: “Cho nên y muốn đi chung với ta.”

Hắn cũng không định để y lại cho tên Hạ Hầu Lân kia làm thịt. Hiên Viên Duật xì một cái, mắt nhíu nhíu:

“Nếu chúng ta đi cùng với Hạ Hầu huynh tới Minh ngục làm khách, vậy cũng phải tỏ vẻ giống như khách. Trước ở với hắn ta hai ngày đã, rồi sau đó tìm hồn của ngươi sau. Không có ý kiến gì chứ?”

“Không có!”

Kế đó, ba người liền bàn xem làm như thế nào để tìm được một hồn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.