CHƯƠNG 112: LỜI ĐỒN.
Nơi các tu sĩ tụ tập, bên ngoài do chưởng môn và gia chủ phái người tuần tra canh gác. Đất trống bên trong thì tập hợp các trưởng lão, các đệ tử và các gia tộc, khoảng chừng hơn 3 vạn người, người qua kẻ lại, cứ y như là một cái chợ nhỏ vậy.
Lúc Âm Tế Thiên theo đội ngũ đi vào bên trong, liền dáo dác tìm kiếm chỗ của Phái Thuần Trần.
Bởi vì các đệ tử đều tụ chung một chỗ theo môn phái hoặc theo gia tộc mình, mà trên người lại còn mặc y bào đặc chế rất dễ nhận biết, cho nên một lát sau Âm Tế Thiên đã tìm thấy được nơi tập hợp của Phái Thuần Trần.
“Âm đạo hữu, xin đừng có đi lung tung”
Tiếu Ngôn thấy Âm Tế Thiên vừa vào nơi tụ tập liền nhìn đông đến nhìn tây, cho nên nghĩ hắn tò mò về chuyện của các gia tộc và môn phái lớn, vì thế tiện tay nhắc nhở một câu để tránh đắc tội người không nên đắc tội.
Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Không thể tùy ý đi lại trong đây hay sao?”
Tiếu Ngôn nhìn xung quanh, xác định không có ai khác mới khẽ nói: “Chẳng phải không thể đi lung tung, chỉ là đệ tử của các môn phái và gia tộc lớn đều tâm cao khí ngạo, nếu không cẩn thận va chạm đến bọn họ sẽ dễ gây tranh chấp. Vả lại, trước giờ quản sự của các môn phái và gia tộc lớn thường hay bao che khuyết điểm, cuối cùng chịu thiệt đều là những người trong môn phái nhỏ hoặc là không môn không phái mà thôi”.
“Cám ơn lời nhắc nhở của Tiếu đạo hữu! Bất quá ta muốn đi dạo chung quanh một lát để giết thời gian, cho hỏi Tiếu đạo hữu có biết mấy môn phái và gia tộc lớn khi nào sẽ rời khỏi đây không vậy?”
Tiếu Ngôn thấy hắn khăng khăng như thế thì cũng không cản nữa: “Chậm nhất cũng sau hai canh giờ, tóm lại sẽ không kéo dài lắm đâu. Chỗ tụ tập của chúng ta ngay dưới cây đại thụ đằng kia, nếu Âm đạo hữu muốn nghỉ chân một chút thì đi ra đó tìm chúng ta!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Được!”
Tiếu Ngôn vừa rời khỏi, Lôi Đình Hổ vẫn nằm sấp trên đỉnh đầu liền nói: “Vừa rồi lại có người dùng thần thức tìm kiếm chỗ của chúng ta, bất quá đều bị ta chắn ngược về rồi”.
Âm Tế Thiên khẽ giật mình: “Lại? Chẳng lẽ không chỉ một lần sao?”
“Cộng thêm lần vừa rồi đã là lần thứ 9 dùng thần thức điều tra chỗ của chúng ta rồi. Ta nghĩ người nọ hẳn là muốn tìm ngài đó”.
Tìm hắn ư?
Trong đầu Âm Tế Thiên lập tức hiện lên bóng dáng của Bắc Minh, không khỏi sốt ruột hỏi: “Khi ngươi chắn ngược lại thần thức của đối phương, có làm bị thương người ta hay không vậy?”
Lôi Đình Hổ uể oải ngáp một cái: “Ta đoán đối phương là đến tìm ngài cho nên chỉ đơn giản bắn ngược thần thức của y mà thôi, cũng không có đả thương y”.
Âm Tế Thiên vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nháy mắt lại cau mày lên.
Hắn mất tích ba ngày, chắc chắn Bắc Minh rất lo lắng, nhất định sẽ phái người đi chung quanh tìm hắn!
Bây giờ ở trong giới Tu Chân này, chỉ có một mình Bắc Minh là thời thời khắc khắc quan tâm đến sự an nguy của hắn mà thôi.
Nói vậy, Bắc Minh không cho hắn tham gia thú triều chắc cũng vì lo hắn sẽ bị thương đi.
Đột nhiên trong lòng Âm Tế Thiên dâng lên một ý niệm, muốn ngay tức khắc trở về bên Bắc Minh. Thật không biết với sức khỏe hiện tại của y, có thể gắng gượng qua tháng Thú Triều hay không nữa.
Bất quá hắn không thể về tay không được, nếu hắn đã tới đây thì nhất định phải làm được gì đó rồi mới về.
Lúc này, cơn tức của Âm Tế Thiên đối với việc Bắc Minh không cho hắn tham gia Thú Triều đã bất chợt giảm đi rất nhiều.
Âm Tế Thiên tỉnh táo lại hỏi: “Ngươi có biết người dùng thần thức điều tra chỗ của chúng ta, y đang ở đâu hay không?”
“Ở phía đông nam, cách chúng ta khoảng hơn 5 nghìn lí, căn cứ vào sự quan sát trong ba ngày qua của ta thì mục đích của y hẳn là muốn đi tới phía này”
Ánh mắt Âm Tế Thiên có chút ngẩn ra.
Bắc Minh đi về phía này hẳn là tới tìm hắn rồi!
Âm Tế Thiên ôm Lôi Đình Hổ vào trong ngực, sau đó đi về chỗ tụ tập của Phái Thuần Trần.
Đồng thời dùng năng lực thị giác quan sát đám người Thanh Bảo, sau khi xác định được mục tiêu hắn liền bước nhanh chân đi tới vị trí cách bọn họ không xa, chọn một góc độ chỉ có hai người Thanh Bảo mới có thể nhìn thấy hắn, sau đó cố ý không ôm chắc Lôi Đình Hổ, để Lôi Đình Hổ rơi tuột xuống trên đất.
Lôi Đình Hổ làm sao cũng không ngờ tới Âm Tế Thiên sẽ đột ngột buông ta, vì không có phản ứng kịp nên ngã mạnh ra đất: “Sao đột nhiên ngài buông tay ra vậy chứ?”
“Xin lỗi, tay ta đột nhiên trượt mà thôi” Âm Tế Thiên nhanh chóng ôm Lôi Đình Hổ lên.
Khóe mắt Lôi Đình Hổ giật một cái, tuy không biết hắn định làm gì nhưng mà tuyệt đối sẽ không tin cái cớ vớ vẩn này của hắn đâu.
Ngay khi Âm Tế Thiên đem nó ôm lấy đặt lên đầu thì làm bộ lơ đễnh kéo một góc tấm lụa trắng trên đấu lạp, liền lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp. Lúc xác định đám Thanh Bảo đã nhìn đến hắn rồi thì nhanh chóng phủ tấm lụa trắng lại, sau đó xoay người đi khỏi.
Thanh Bảo Thanh Phong đang nói chuyện vui vẻ với các sư huynh đệ thì khuôn mặt tươi cười bỗng nhiên khựng lại, tiếp theo hai người cực kỳ ăn ý mà liếc nhau.
Thanh Bảo sáp lại gần Thanh Phong, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, ngươi nhìn thấy không?”
Thanh Phong gật gật đầu: “Ta nhìn thấy một người rất giống tên hòa thượng thối kia!”
“Ta cũng thế!”
Hai người im lặng một hồi sau đó nói cùng lúc nói: “Đi theo xem thử!
Thanh Bảo Thanh Phong lén lút đi theo phía sau Âm Tế Thiên.
Nhìn thấy bóng lưng của đối phương, Thanh Phong khó hiểu hỏi: “Không phải qua mấy ngày nữa chúng ta mới tụ hợp với người của Bắc gia sao? Tên hòa thượng thối đó như thế nào sẽ xuất hiện ở trong đây cơ chứ?”
Thanh Bảo cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ nghĩ nói: “Ngươi nói xem, có phải Minh sư huynh không mang hắn tham gia Thú Triều nên hắn lén một mình chạy tới hay không?”
“Một mình chạy tới tham gia Thú Triều, chẳng phải là muốn chết à?”
Thanh Bảo châm chọc cong khóe môi: “Đây không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm, bây giờ chúng ta chỉ cần nhìn xem đó có phải tên hòa thượng thối kia hay không thôi”.
Khóe miệng Thanh Phong hiện lên vẻ tàn ác: “Nếu thật là tên hòa thượng thối kia thì chúng ta phải tranh thủ cơ hội ra tay ngay, cướp lấy yêu thú và pháp bảo trên người hắn”
Hai người đi theo thẳng một đường đến dưới một cây đại thụ.
Ngay khi Thanh Bảo nhìn thấy Âm Tế Thiên ở cùng với một đám tu sĩ không có mặc y bào của môn phái, sự châm biếm trên khóe miệng nháy mắt lại nhiều hơn mấy phần.
Thanh Phong thấy người nọ mãi mà không gỡ đấu lạp xuống, trong lòng càng lúc càng sốt ruột: “Hắn không gỡ đấu lạp xuống, làm sao chúng ta xác định hắn có phải tên hòa thượng thối kia hay không chứ!”
“Chúng ta chỉ cần biết hắn ở chung với ai là được rồi, chờ tới khi rời khỏi đây sẽ tìm cơ hội để thử hắn.”
Thanh Bảo Thanh Phong không ở lại nhìn nữa, sau khi xem rõ người nọ đi cùng ai liền rời khỏi.
Âm Tế Thiên đang ngồi nghe người ta nói chuyện phiếm, dư quang liếc thấy hai bóng người rời đi kia, khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười mai mỉa.
“Lại nói tiếp, Lôi Kiếp hai ngày trước đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn, bất quá chuyện này cũng quá kỳ lạ, chỉ cần chúng ta có ý định đến gần chỗ Lôi Kiếp điều tra thì sẽ đột nhiên nhảy ra rất nhiều yêu thú cấp cao cản đường, cho nên ta dám khẳng định, chắc chắn trong Vạn Yêu Sâm Lâm kia có yêu thú cấp 10 Độ Kiếp!”
Âm Tế Thiên nghe thấy có người nhắc tới chuyện Độ Kiếp của hắn liền quay đầu nhìn về phía chỗ đó, thì ra là một thanh niên áo xanh đang trò chuyện với một thanh niên áo lam.
Thanh niên áo lam cười xì một tiếng: “Sao ngươi còn dư thời gian mà quan tâm chuyện Độ Kiếp của người ta vậy? Bây giờ hẳn là phải nghĩ xem, làm sao có thể tranh thủ lúc hỗn loạn trộm được cái trứng thú kia mới đúng!”
Thanh niên áo xanh sửng sốt: “Trứng thú?”
Thanh niên áo lam ngạc nhiên nhìn vào gã: “Ngươi không biết việc này à? Tin tức đã truyền một ngày một đêm rồi vậy mà ngươi không biết gì sao?”
Thanh niên áo xanh có chút sốt ruột: “Ngươi mau nói đi, cuối cùng là sao chứ?”
“Cũng không biết tin này là ai đồn nữa, nói là sâu trong Vạn Yêu Sâm Lâm có con yêu thú cái cấp 10 sắp sinh sản, thời gian đại khái khoảng nửa tháng sau! Cho nên hiện tại các môn phái và các gia tộc đều muốn thừa dịp yêu thú cái kia sinh sản xong sẽ bị suy yếu thì cướp lấy trứng thú! Ngươi nghĩ thử xem, con của yêu thú cấp 10 ít nhất cũng là yêu thú cấp 8 đó, nếu may mắn chút nữa thì nói không chừng là một yêu thú con cấp 10 đấy!”
Yêu thú mới sinh không cần Ngự thú sư liền có thể trực tiếp khế ước với tu sĩ, huống chi trong Tu Chân giới không có Ngự thú sư cấp 10 từ đó không ai có thể thu phục yêu thú cấp 10. Bây giờ yêu thú cấp 10 rất có thể sẽ sinh ra yêu thú con cấp 10, tất nhiên tu sĩ của Tu Chân giới sẽ không bỏ qua cơ hội có một không hai này được!
“Yêu… yêu thú cấp 10 ư?” Thanh niên áo xanh sợ hãi mà trừng to hai mắt: “Lấy năng lực của chúng ta chỉ sợ ngay cả tới gần nó trong vòng trăm trượng cũng không được, nói chi là trộm trứng chứ!”
“Ngươi ngốc à! Khi yêu thú sinh con sẽ rất là yếu ớt, nó muốn động đậy ngón tay còn khó nữa kìa!” Thanh niên áo lam nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh không ai liền nhanh chóng đè thấp giọng nói: “Chúng ta có thể thừa khi dịp tu sĩ cấp cao chiến đấu sống chết với con yêu thú cấp 10 kia thì trộm cái trứng đi!”
Lôi Đình Hổ đang nằm sấp trên đấu lạp của Âm Tế Thiên lập tức cười xì một tiếng, sau đó quay đầu tiếp tục giấc ngủ ngon lành của nó.
Âm Tế Thiên cảm thấy khá hứng thú với chuyện của bọn họ, bất quá hắn cho rằng tin tức được truyền ra rất khó tin. Vả lại trứng yêu thú cấp 10 đâu có dễ trộm như vậy chứ, dù cho yêu thú cái khi sinh sản xong sẽ rất yếu ớt, thì chẳng phải còn yêu thú đực bảo vệ hay sao?
Hơn nữa tu vi của yêu thú cấp 10 chính là ngang ngửa với một tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, mà những tu sĩ cảnh giới dưới Đại Thừa này dám chạy tới cướp trứng của nó, chẳng khác nào đi chịu chết.
Xem ra những người này đều bị trứng của yêu thú cấp 10 làm mê muội đầu óc cả rồi.
Âm Tế Thiên không có đặt mấy lời của bọn họ trong lòng, dù sao nếu thực sự có chuyện như vậy, hắn chắc chắn sẽ đi theo giúp vui. Bất quá, chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi, tuyệt đối không ngu ngốc tới mức vọt đến phía trước giành trứng làm gì.
Không phải hắn không muốn, mà hắn định làm bọ ngựa bắt ve thôi, vả lại trứng chưa chắc sẽ thuộc về người cầm lấy nó đầu tiên.
Rất nhanh, hai canh giờ cũng qua, các môn phái và các gia tộc chỉnh đốn rồi xuất phát.
Đêm hôm trước, bọn họ bắt được rất nhiều yêu thú. Đương nhiên, tu sĩ bị yêu thú gây thương tích cũng đặc biệt nhiều, thậm chí có kha khá tu sĩ tu vi yếu kém bị giết chết dưới móng vuốt của bọn chúng.
Thấy trời đã khuya, các môn phái và các gia tộc đều ra lệnh dừng lại , ngồi tại chỗ đả tọa khôi phục nguyên khí.
Âm Tế Thiên thừa dịp Tiếu Ngôn đả tọa không chú ý, lén lút rời khỏi đội ngũ, tìm đến chỗ của Thuần Trần phái, sau đó, cố ý đi xẹt qua trước mặt Thanh Phong Thanh Bảo, rồi thâm nhập vào sâu trong cánh rừng u tối.