Phật Môn Ác Thê

Chương 151: Chương 151: Lời Này Nói Thật Hay!




CHƯƠNG 148: LỜI NÀY NÓI THẬT HAY!

“Ngươi cút ngay!” Ôn Ngọc – tên đệ tử ban nãy kêu gia giúp Ngục Tuyền lão tổ, chán ghét mà dùng sức đẩy Âm Tế Thiên ra. Âm Tế Thiên lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi được Bắc Sinh và Bắc Duy đỡ lại. Bắc Sinh tức giận vươn tay đẩy bả vai Ôn Ngọc: “Ngươi có ý gì? Thiếu phu nhân nhà chúng ta có ý tốt đỡ Ngục Tuyền lão tổ mà ngươi còn đối xử với ngài ấy như vậy!”

Ôn Ngọc hất mặt hừ lạnh: “Không cần các ngươi giả mèo khóc chuột!”

Nếu Bắc thiếu gia không đoạt mất Đồng mệnh chú phù lục của Ngục Tuyền lão tổ, mắc gì lão tổ giúp bọn yêu quái lão tổ khế ước yêu thú làm gì. Mà đã không khế ước yêu thú thì ngài ấy lại càng không bị thương như thế này.

Bắc Sinh chưa từng thấy người nào vô lý đến vậy, gã nổi trận lôi đình muốn xắn tay áo lên đôi co với Ôn Ngọc một phen: “Ngươi…”

Âm Tế Thiên vội vàng ngăn Bắc Sinh lại. Hắn liếc mắt sang Ngục Tuyền lão tổ chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, nói: “Thay vì ở đây đấu khẩu với nhau, ta khuyên vị thí chủ này nên nhanh chóng tìm Luyện đan sư đến trị liệu cho lão tổ nhà ngài mới phải!”

Phong nhận vừa rồi hắn đánh tới là dùng hết toàn lực. Nếu không phải Ngục Tuyền lão tổ mặc y bào phẩm chất cao, chỉ sợ sớm đã đứt lìa phần eo. Ôn Ngọc căm giận trừng hắn một cái rồi vội sai người nâng lão tổ rời khỏi Sảnh giao dịch. Trước khi đi còn không quên dùng cùi chỏ huých vào bụng Âm Tế Thiên, may là Bắc Duy nhanh tay lẹ mắt vươn người ra che chắn cho Âm Tế Thiên, sau đó xô Ôn Ngọc văng ra rồi khinh bỉ nói: “Chẳng lẽ lão tổ của các ngươi dạy cho các ngươi là phải dùng cùi chỏ để cảm tạ người khác à?”

Ôn Ngọc lùi về sau ổn định thân người, ngoan lệ nhìn chằm chằm bọn họ, cuối cùng cay nghiệt nói: “Các ngươi nhớ kĩ cho ta, từ nay về sau, người của Bắc gia, thậm chí chỉ cần có liên quan đến Bắc gia thôi, cũng đừng hòng tìm Ngự thú sư cấp chín nhờ khế ước yêu thú cao cấp!”

Nói xong, Ôn Ngọc phẫn hận phát tay áo xoay người rời khỏi Sảnh giao dịch. Bắc Sinh vội hỏi Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân, ngài không sao chứ?”

Âm Tế Thiên nheo mắt nhìn thân ảnh đang tức giận rời đi kia, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bắc Sinh, ta hỏi ngươi, nếu có một người luôn nhẫn nhịn thế nhưng lại làm cho người khác được đằng chân lân đằng đầu. Ngươi thử nói xem người kia có nên tiếp tục chịu đựng không?”

Mới đầu, bởi vì thân thể này bị hủy linh căn, không có năng lực cho nên hắn mới phải nhẫn nhịn. Về sau, mới phát hiện thân thể này có thể tu luyện được, nhưng lại lo lắng người hủy linh căn của Tịch Thiên sẽ lại tìm tới hại mình, cho nên hắn vẫn nhẫn nhịn. Mãi hôm nay hắn mới hiểu ra, năng lực của hắn đã ngang cơ với tu sĩ Luyện Hư kỳ, vậy nên hắn có cần tiếp tục chịu đựng nữa hay không?

Bắc Duy nhìn Âm Tế Thiên đầy kỳ quái, gã cảm thấy lời ngài ấy nói có chứa thâm ý nào đó. Nhưng Bắc Sinh lại nhanh miệng đáp trước: “Đương nhiên không cần chịu đựng nữa! Nếu mà còn nhẫn nhịn thì cuộc sống sẽ chẳng thua gì súc sinh!”

Bắc Duy quay người trừng Bắc Sinh một cái.

“Ha ha!” Âm Tế Thiên cười lớn, đưa tay vỗ vai Bắc Sinh: “Câu này được! Từ lúc ta biết ngươi đến nay mới nghe ngươi nói được một câu xuôi tai như vậy!”

Bắc Sinh lập tức ngại ngùng gãi gãi đầu. Dưới góc khuất mà bọn Bắc Sinh không thể nhìn thấy, đôi mắt dưới đấu lạp của Âm tế Thiên lóe sáng. Đợi tới khi trở về, hắn nhất định phải dùng Nghịch Thiên kính nhìn xem rốt cục ai là người đã hủy linh căn Tịch Thiên.

Lúc này bốn vị lão tổ đã thu hồi khế ước thú của bản thân lại, tuy nhiên họ vẫn đang không ngừng tranh cãi về chuyện khế ước thú của đối phương tấn công mình. Làm mọi người trong Hội trường đấu giá không dám rời khỏi Sảnh giao dịch, sợ rằng sẽ bị uy áp của bốn vị lão tổ gây thương tích.

Âm Tế Thiên quay lại đứng cạnh cửa sổ, một lúc lâu sau năm tên hộ vệ của Bắc Minh mới đi tới cung kính thưa: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói muốn giúp Ngục Tuyền lão tổ trị thương cho nên không thể rời trở về liền được. Ngài ấy lệnh cho chúng ta đưa thiếu phu nhân hồi phủ trước!”

Âm Tế Thiên nghe tin Bắc Minh muốn chữa thương cho Ngục Tuyền lão tổ thì không khỏi nhíu mày. Hắn đả thương Ngục Tuyền lão tổ mà Bắc Minh lại đi chữa thương giúp lão, thực khiến hắn cảm thấy buồn cười không thôi.

“Các ngươi có biết thương thể của Ngục Tuyền ra sao không?”

Hộ vệ đáp: “Bước đầu chẩn đoán thì tổn thương trên người Ngục Tuyền lão tổ khá nghiêm trọng. Những chuyện khác thuộc hạ cũng không biết!”

Âm Tế Thiên suy nghĩ, Thạch Phong Điểu cùng lắm cũng chỉ làm lão ta bị thương ngoài da, nhưng cú đánh bằng phong nhận của hắn lại ảnh hưởng đến cả tu vi. Trừ phi có đan dược tốt nhất cứu chữa, bằng không rất có khả năng xuất hiện chuyện sụt cảnh giới.

Một khi sụt mất một cảnh giới, nếu muốn tấn chức lại lần nữa thì quả thật khó hơn gấp trăm lần gấp ngàn, có thể nói gần như chẳng có khả năng. Chuyện này đối với Ngục Tuyền lão tổ quả là tương đối thảm khốc. Hơn nữa lão ta đã sống lâu rất lâu rồi, sụt một cảnh giới chẳng khác nào muốn lấy luôn mạng của lão. Âm Tế Thiên theo năm tên hộ vệ đi vào thông đạo dành riêng cho người của Bắc gia để rời khỏi Sảnh giao dịch trở lại Bắc phủ. Tuy nhiên vừa mới vào phủ, Âm Tế Thiên lập tức cảm thấy bầu không khí nơi này không thích hợp lắm.

Hắn phát hiện, từ những trưởng lão đi qua cho tới người hầu quét dọn trong sân, chỉ cần trông thấy bóng dáng hắn liền tỏ vẻ xem thường và chán ghét. Thậm chí còn ở ngay trước mặt hắn xì một tiếng đầy khinh miệt. Sau đó cố ý tạt chậu nước bẩn về phía hắn, rồi không thèm nói một câu xin lỗi mà xoay người chạy mấy. Đây là lần đầu tiên từ sau khi Âm Tế Thiên bước vào Bắc phủ tới nay, bị mọi người chán ghét khinh thường không chút che dấu, hoàn toàn tỏ vẻ muốn đuổi hắn đi.

“Thiếu phu nhân, người không sao chứ?” Bắc Sinh vội vàng giúp Âm Tế Thiên lau khô nước: “Bọn họ thật quá đáng! Dám làm như thế với ngài!”

Bắc Duy nhìn người xung quanh, mày nhăn chặt lại, thấp giọng nói: “Ta thấy hẳn là trong phủ cũng biết chuyện ở Hội trường đấu giá!”

Sắc mặt Bắc Sinh trở nên giận giữ, khẩn trương hỏi: “Ý ngươi là người trong phủ cũng biết chuyện chúng ta đắc tội với Ngục Tuyền lão tổ?”

Bắc Duy gật đầu: “Nhìn tình huống thì có vẻ là như vậy!” Nếu không phải chuyện kia, gã cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào khác khiến thái độ người trong phủ chuyển biến nhanh đến như vậy.

Lại nói!

Nơi tổ chức đấu giá là Hội trường trực thuộc Bắc gia, người bên trong đều là người của Bắc gia, chỉ cần một tên tạp dịch nho nhỏ trong Hội đấu giá nói chuyện vừa rồi ra, đảm bảo không tới một nén hương, nhất định toàn bộ Bắc gia đều biết rõ ràng. Bắc Sinh gấp gáp nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta nên về Minh Thăng viện trước rồi nói sau!”

Âm Tế Thiên hơi híp mắt, sau đó gật gật đầu. Trên đường trở lại viện, mặc dù có rất nhiều đệ tử cảm thấy bất mãn với Âm Tế Thiên nhưng vẫn còn biết bận tâm chuyện sư phụ Âm Tế Thiên là Hư Không trưởng lão, không dám làm gì quá mức. Ba người thuận lợi trở lại đại viện của Hoành trưởng lão, nhưng vừa mới bước vào thì Bắc Cẩn liền xuất hiện: “Thiếu phu nhân, Hoành trưởng lão mời ngài đến đại sảnh một chuyến!”

Bắc Sinh và Bắc Duy liếc nhìn nhau, không khỏi lo lắng thay cho thiếu phu nhân nhà mình. Bắc Sinh cẩn thận hỏi: “Cẩn thổng quản, ngài có biết Hoành trưởng lão tìm thiếu phu nhân vì chuyện gì không?”

Bắc Cẩn trừng bọn họ một cái nói: “Chuyện của chủ tử, chúng ta làm hạ nhân làm sao mà biết được!”

Bắc Sinh cười ngượng hai tiếng.

“Đi thôi!” Âm Tế Thiên thản nhiên nói. Bắc Cẩn liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên, len lén thở dài một tiếng, sau đó xoay người dẫn Âm Tế Thiên ra hướng đại sảnh. Người còn chưa bước vào sân, Âm Tế Thiên đã nghe thấy tiếng Bắc Vũ Phong đầy tức giận vang vang ra tới: “Lúc trước ta đã không đồng ý hắn vào Bắc phủ, Bây giờ thì hay rồi, hắn đắc tội Ngục Tuyền lão tổ! Sau này Bắc gia ta đừng có mà nghĩ đến chuyện mang yêu thú cấp chín đến tìm Ngự thú sư cấp chín để khế ước nữa!”

Bắc Vũ Hoành lên tiếng: “Theo ra được biết, người đắc tội Ngục Tuyền lão tổ cũng không phải Tịch Thiên mà là Minh nhi. Vũ Phong, ngươi đừng có đổ chuyện Minh nhi làm sai lên đầu Tịch Thiên.”

Bắc Vũ Phong hừ lạnh một tiếng: “Nếu như Minh nhi không vì hắn thì sẽ đắc tội Ngục Tuyền lão tổ sao?”

Bắc Vũ Hoành tinh mắt nhìn thấy Âm Tế Thiên đi theo sau Bắc Cẩn, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Thôi! Chuyện này dừng ở đây. Đợi sau khi Tịch Thiên vào, ngươi đừng có mà ăn nói linh tinh nữa!”

Bắc Vũ Phong nhịn không được trả lại một câu: “Ta nói sai gì sao?!”

Chấp Pháp trưởng lão vẫn ngồi im lặng một bên, cũng nói: “Phong trưởng lão, xin cho ta nói hai câu. Lúc Tịch Thiên vào nhà chúng ta, tuy là có chỗ không tốt nhưng cũng có chỗ tốt. Hiện giờ Bắc gia và Lăng gia đang trong hồi căng thẳng, nếu không phải có Hư Không trưởng lão ở phía sau Bắc gia chống đỡ, chắc chắn người Lăng gia đã sớm bắn tên sang Bắc gia. Mà lý do Hư Không trưởng lão chịu ra mặt trợ giúp Bắc gia ta tin tưởng ngươi cũng rất rõ ràng!”

Bắc Vũ Phong sao lại không biết là Hư Không trưởng lão đã giúp Bắc gia rất nhiều, tất cả đều vì mặt mũi của đồ đệ Tịch Thiên nhà y. Bắc Vũ Phong giận tái mặt nhưng không nói gì nữa.

Lúc này Bắc Cẩn mang Âm Tế Thiên vào đại sảnh: “Trưởng lão, thiếu phu nhân tới rồi!”

Bắc Vũ Hoành vừa thấy Âm Tế Thiên liền ôn hòa nở nụ cười, vẫy vẫy tay với hắn: “Tịch Thiên, lại đây. Ngồi xuống cạnh ta!”

Bắc Vũ Phong thấy Bắc Vũ Hoành đối xử với Âm Tế Thiên khách khí như vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn bọn họ.

Âm Tế Thiên cũng không tiến lên mà đưa mắt nhìn Bắc Vũ Phong và Chấp Pháp trưởng lão: “Hoành trưởng lão, ngài gọi ta tới có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!”

Bắc Vũ Hoành vừa định mở miệng, đột nhiên một vị đệ tử vội vã chạy vào: “Hoành trưởng lão, Tiềm trưởng lão bọn họ tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.