Phật Môn Ác Thê

Chương 17: Chương 17: Minh Thiếu Gia.




CHƯƠNG 17: MINH THIẾU GIA.

Mọi người không biết chuyện gì phát sinh, liền nhìn đến Bắc Thượng Thiên bị đánh đập lưng vào vách tường, ngã xuống đất hộc máu không ngừng. Âm Tế Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn mĩ cùng sáu gã hộ vệ đứng ở cửa đường tắt nhìn bọn họ. Sắc mặt đạm mạc thong dong, phượng mâu xinh đẹp thản nhiên đảo qua nhóm người, giống như một kẻ ở vị trí cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ. Khiến cho người ta không khỏi cảm thấy chính mình trong mắt y chỉ là một con kiến, hèn mọn không đáng để vào mắt.

Đây không phải là vị cô nương đêm qua sao?

Âm Tế Thiên đầu tiên là ngẩn ra, lập tức, lông mày liền nhăn tít lại. Tuy nhiên, lại không quá giống! Khuôn mặt tuy rằng lớn lên giống nhau như đúc, nhưng mà, nam tử trước mắt lại nhiều thêm vài phần anh khí, ánh mắt sắc bén, khí thế dọa người, tuyệt đối sẽ không để người khác nhận nhầm y là nữ tử.

“Minh thiếu gia!”

Hơn hai mươi vị đệ tử Bắc gia nhìn thấy người tới, bước lên phía trước hành lễ, mà ngay cả trung niên nam tử được chúng đệ tử gọi là sư phụ cũng không thể không hướng Bắc Minh gật đầu vấn an. Sau đó, tự giác nhường đường cho Bắc Minh.

Bắc Minh nhìn cũng không nhìn đám người kia một cái, đi thẳng đến bên người Âm Tế Thiên, xác định không có bị thương tổn gì liền không để đối phương có cơ hội giãy dụa, cứ thế dắt tay lôi kéo người ly khai đường tắt.

Sáu gã hộ vệ phía sau người y đều quay người, đối mặt với hơn hai mươi tên đệ tử Bắc gia. Ánh mắt của đầu lĩnh hộ vệ lạnh lùng đảo qua, mới hơi hơi mở miệng, từng câu từng chữ nói: “Các ngươi là đệ tử Bắc gia, hẳn là rõ quy củ Bắc gia, nhất là nội quy hàng đầu của Bắc gia, nếu làm không được điểm này, các ngươi cũng không cần ở lại Bắc gia nữa!”

Hơn hai mươi tên đệ tử mặt biến sắc, vội nói: “Dạ!”

Gia tộc Bắc gia rất lớn, trừ bỏ trực hệ cùng chi thứ ra, hàng năm còn phái người đến các nơi tìm kiếm hài tử có tư chất tốt thu vào gia tộc. Sau khi tiến vào Bắc gia, chỉ cần thông qua khảo nghiệm, có thể lấy được họ Bắc. Đây là đối với người ngoại lai như bọn họ mà nói là một vinh quang lớn lao, tuy nhiên, nếu có một ngày bị trục xuất khỏi Bắc gia, thì bọn họ sẽ phải trả một cái giá mà không có một kẻ nào có thể thừa nhận.

Mặc dù là như thế, đệ tử thu vào chỉ nhiều thêm chứ không ít đi. Hơn nữa trải qua hơn vạn năm lễ rửa tội, số đệ tử từ bên ngoài thu nhận đã vượt xa trực hệ và chi thứ của Bắc gia.

Người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy Bắc gia là một gia tộc khổng lồ phồn vinh hưng thịnh, gia tộc có thể vượt qua Bắc gia đã thiếu lại càng thiếu. Bất quá, đối với người trong Bắc gia thì khác, nó chẳng khác nào một cái gai uy hiếp, là sự tồn tại cần triệt tiêu và cũng cần lưu lại. Bởi vậy, Bắc gia định ra uy củ hàng đầu, đệ tử từ bên ngoài thu vào đều phải hướng trực hệ Bắc gia tuyên thệ, không đối với trực hệ Bắc gia làm bất cứ chuyện mạo phạm hay phản bội nào, từ đó đề cao sự uy tín của Bắc gia trực hệ trước mặt các đệ tử.

Sáu gã hộ vệ xoay người rời đi, hai tên đệ tử nhanh chóng giúp Bắc Thượng Thiên đứng lên, đem dược chữa thương nhét vào miệng hắn. Lúc này, Bắc Thượng Thiên mới cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, vội nhìn về phía sư phụ của mình, trong mắt lộ vẻ vô cùng ủy khuất: “Sư phụ!”

Bắc Niên Quang nhìn người đã đả thương đồ đệ bảo bối của mình, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, lập tức cắn răng nói : “Yên tâm đi! Qua vài năm, bọn họ chẳng thể kiêu ngạo được nữa đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.