Phật Môn Ác Thê

Chương 103: Chương 103: Ngươi Càng Xinh Đẹp.




CHƯƠNG 103: NGƯƠI CÀNG XINH ĐẸP.

“Tịch Thiên, chúng ta đi!” Đột nhiên Bắc Dực Đồng trầm giọng nói.

Lúc này, Âm Tế Thiên mới dứt ra khỏi suy nghĩ của mình, đáp án sắp bật ra khỏi đầu lập tức bị đánh bay đi mất. Cả ba người còn chưa thực sự phục hồi lại tinh thần đã bị Bắc Dực Đồng kéo lên pháp khí bay nhanh rời đi. Âm Tế Thiên cảm giác hình như Bắc Dực Đồng không vui vẻ, chẳng biết nhóc hoảng thần vì chuyện gì! Hắn tò mò nhìn lại thì thấy Huyền Ngọc trưởng lão đang nói chuyện với Hiên Viên Duật không biết mới chui từ đâu ra, hai người đều cười cười, không khí bao quanh cũng rất hòa thuận. Nếu không phải bề ngoài của Huyền Ngọc trưởng lão nhìn rất trẻ, chắc Âm Tế Thiên sẽ hiểu lầm Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật là hai mẹ con mất. Âm Tế Thiên quay đầu nhìn Bắc Dực Đồng nghĩ thầm, tiểu thí hài tức giận không phải là do ghen tị với cảnh tượng kia đó chứ?

Bắc Dực Đồng dừng lại ở cửa lớn sơn trang riêng của Bắc gia, Bắc Đẩu đứng canh giữ bên ngoài, vội vàng đến đón. Hắn nhìn thoáng qua Âm Tế Thiên, sau đó nói với Bắc Dực Đồng: “Tiểu thiếu gia, phòng ở đã chuẩn bị tốt rồi ạ!”

“Dẫn đường!” Bắc Dực Đồng không bỏ đấu lạp xuống, trực tiếp lôi kéo Âm Tế Thiên theo sau Bắc Đẩu đi vào tiểu viện tử ở hậu viện. Vừa đi vào đã nghe thấy tiếng cười thoải mái: “Bần tăng vì lo lắng Tịch Thiên, cho nên nhân dịp Thú Triều thì sẵn đến phía Nam thăm Tịch Thiên. Ai ngờ không chỉ Thú Triều xảy ra sớm mà yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm lại toàn bộ chạy về phía Nam, vừa lúc bần tăng có thể ở đây chờ nhóm người sư bá!”

Là tiếng của Tịch Thiện! Âm Tế Thiên ngẩn ra, vùng ra khỏi cái nắm tay của Bắc Dực Đồng chạy về phía đại sảnh.

“Tịch Thiên, hắn…”

Bắc Vũ Hoành đang định nói vài chuyện về Tịch Thiên thì nhìn thấy Âm Tế Thiên vừa chạy vào, gỡ đấu lạp xuống, khẽ cười một tiếng: “Tịch Thiên đã trở lại!”

“Tịch Thiện sư huynh!” Âm Tế Thiên vừa vào cửa liền gọi hòa thượng cường tráng đang ngồi ở bên người Bắc Vũ Hoành. Tịch Thiện vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên vào cửa thì ánh mắt đỏ lên vội vàng đứng dậy đi về phía Âm Tế Thiên, sau đó ôm hắn nghẹn ngào gọi: “Tịch Thiên!”

Bắc Vũ Hoành cũng đứng dậy nói: “Vậy ta không quấy rầy hai sư huynh đệ gặp nhau!”

Ông đi tới cửa vỗ vỗ vai Bắc Dực Đồng ý bảo để cho Tịch Thiện chút không gian để nói chuyên. Cửa phòng vừa đóng lại thì Âm Tế Thiên lập tức đẩy Tịch Thiện đang kích động ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tự rót cho mình một chén trà, thản nhiên nói: “Sư huynh có muốn nói chuyện đưa hạ lễ cho Bắc Vũ Hoành không?”

Hắn sốt ruột chạy vào cũng không phải là để ôn chuyện với Tịch Thiện. Tịch Thiện nhanh chóng lau khóe mắt hơi ướt, sau đó ấp úng mãi không nói ra được lý do, trong lòng không ngừng ảo não vì sao lại quên đi chuyện này!

“Sư huynh cũng không rõ ràng lắm, chi bằng ngươi chờ Trụ Trì sư đệ đến thì hỏi hắn!” Tịch Thiện vội vàng đem củ khoai nóng ném cho Tịch Lễ đang vắng mặt.

“Sư huynh, tại sao không nói là sư phụ đáp ứng chuyện Bắc gia cầu thân?”

Kỳ thật Âm Tế Thiên cũng chẳng trách Tịch Thiện, cho dù là Vô Tịnh không nói với hắn chuyện Hư Không đáp ứng hôn sự thì hắn cũng không trách Tịch Thiện, dù sao trước khi đến Nam bộ thì Tịch Thiện cũng đã nhắc nhở hắn không được đáp ứng bất cứ điều gì mà Tịch Lễ nói.

Tịch Thiên nháy mắt xìu mặt xuống: “Sư đệ ngươi biết rồi à?”

Âm Tế Thiên nhàn nhạt ừ một tiếng. Tịch Thiện nhanh chóng giải thích: “Ta nghĩ sư phụ nhất định có nỗi khổ hoặc là có lý do bất đắc dĩ, sư đệ ngươi không nên trách sư phụ!”

Âm Tế Thiên uống một ngụm nước trà: “Sư huynh, thực ra sư đệ chỉ muốn biết khi nào sư phụ xuất quan mà thôi!”

Hiện tại hắn chỉ cần biết khi nào Hư Không xuất quan, sau đó hỏi lão cho rõ sự tình. Tuy bây giờ hắn không còn bài xích Bắc Minh, nhưng có một số việc nhất định phải làm rõ không thể cứ để nói mập mờ mãi được! Nhắc tới Hư Không, ánh mắt Tịch Thiện sáng lên: “Cái đó, sư phụ nói sẽ xuất quan trước khi có Thú Triều, hẳn là đã xuất quan được vài ngày rồi. Hiện giờ sư bá còn chưa tới Nam bộ, chỉ sợ là phải chờ sư phụ xuất quan thì mới đến đây!”

Âm Tế Thiên nghe thấy Hư Không sẽ tham dự Thú Triều thì trong lòng hơi kích động. Biết được thời gian Hư Không xuất quan, sắc mặt của hắn tốt hơn rất nhiều ,lập tức rót cho Tịch Thiện một chén trà.

Tịch Thiện biết hắn không trách mình thì gương mặt lại nở nụ cười, bưng chén trà Âm Tế Thiên rót cho mình uống một hơi nói: “Sư đệ, ngươi sao lại học cô nương điểm chu sa chí ở trán?”

Âm Tế Thiên suýt nữa bị câu hỏi này của Tịch Thiện làm cho hộc máu, tức giận lườm hắn một cái: “Ngươi cảm thấy chu sa chí này là vẽ ra được sao?”

Tịch Thiên nghiêm túc nhìn: “Quả thật không giống như vẽ lên, chẳng nhẽ là dính lên sao?”

“Cái này…”

Âm Tế Thiên phát cáu, cũng không biết nên giải thích như thế nào, nếu như nói lúc mình xuyên tới đây nó đã thấy rồi, thì nhất định sẽ bị Tịch Thiện hỏi một tràng, chi bằng cứ để Tịch Thiện hiểu lầm như vậy! Vì thế hắn nhanh chóng nói cho qua: “Đúng! Là dính lên đó!”

Tịch Thiện tò mò hỏi: “Chẳng nhẽ là tập tục tân hôn của Bắc gia?” Âm Tế Thiên cắn răng nói theo: “Đúng! Là tập tục của Bắc gia!”

Tịnh Thiện nghĩ nghĩ, than nhẹ một tiếng: “Nhưng mà ta nhớ rõ lúc ngươi ở Thạch Bích cũng có cái chu sa chí này mà”

Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi nói: “Ngươi nhớ lầm rồi!”

Tịch Thiện thoải mái mỉm cười: “Sau khi sư đệ dính nốt chu sa chí này lại càng đẹp!”

Âm Tế Thiên tức giận lườm Tịch Thiện một cái, thật sự không muốn tiếp tục nói về nốt chu sa chí nữa. Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, sau đó có người đứng ở bên ngoài nói: “Thiếu phu nhân, ta là Bắc Sinh!”

“Tiến vào!”

Bắc Sinh được Âm Tế Thiên cho phép thì vội vàng đẩy cửa vào, đầu tiên là thỉnh lễ Tịch Thiện, sau đó nói với Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân, có người của phái Thuần Trần tới truyền lời là Huyền Ngọc trưởng lão muốn gặp mặt thiếu phu nhân!”

“Huyền Ngọc trưởng lão?” Âm Tế Thiên nhăn chặt mày. Mẹ của Bắc Minh không phải vừa tới Biên thành sao? Vì sao lại muốn gặp hắn liền?

“Đúng vậy! Hiện tại đệ tử của Thuần Trần phái đang đợi thiếu phu nhân ở đại sảnh!” Bắc Sinh tựa hồ nhớ đến cái gì, lại tiếp tục nói: “Hoành trưởng lão nói, nếu thiếu phu nhân không muốn đi thì không đi cũng được!”

Âm Tế Thiên mơ mơ hồ hồ cảm thấy Huyền Ngọc trưởng lão không chỉ đơn giản muốn gặp hắn một lần, thế nhưng hắn cũng không thể giống như lời Bắc Vũ Hoành không muốn đi thì không đi, người đó dù sao cũng là mẹ của Bắc Minh, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật.

“Huyền Ngọc trưởng lão chỉ muốn gặp mỗi ta thôi sao?”

“Đúng vậy!”

Sau đó lại hỏi: “Bắc Minh đâu?”

Trên mặt Bắc Sinh hiện lên vẻ chần chừ: “Minh thiếu gia hình như không ở trong phủ!”

Tịch Thiện cũng lộ ra vẻ lo lắng: “Huyền Ngọc trưởng lão rất khó ứng đối, Tịch Thiên ngươi không nên đi!”

Âm Tế Thiên gật gật đầu, theo Bắc Sinh đi vào đại sảnh thì nhìn thấy hai tên đệ tử Thuần Trần phái ngồi trên ghế dựa, quy củ uống trà, vừa thấy Âm Tế Thiên đi ra thì lập tức đứng dậy cung kính hỏi: “Nói vậy vị sư phụ này là đạo lữ của Minh sư huynh sao?”

Bắc Vũ Hoành ôn hòa cười giới thiệu Âm Tế Thiên: “Bọn họ là đệ tử của Huyền Ngọc trưởng lão, vị bên trái là Thanh Thư, bên phải là Thanh Hải. Ngày thường vẫn luôn phụng dưỡng Huyền Ngọc Trưởng lão!”

Âm Tế Thiên hiểu được dụng ý trong câu nói cuối của Bắc Vũ Hoành, gật đầu: “Bần tăng gặp qua hai vị thí chủ!”

Bắc Vũ Hoành vỗ vỗ vai hắn nói: “Chờ Minh nhi trở về, ta sẽ bảo nó đến Thuần Trần phái đón ngươi!”

Âm Tế Thiên gật đầu. Thanh Thư và Thanh Hải nói lời từ biệt với Bắc Vũ Hoành xong thì mang theo Âm Tế Thiên rời đi sơn trang Bắc gia. Người mới chỉ ngồi lên pháp khí bay lên không trung, Âm Tế Thiên thấy Thanh Hải liếc mắt xem thường hắn, vào lúc này thì sự lễ phép trong đại sảnh kia đã bay đi đấu hết.

“Đến cả pháp khí cũng không điều khiển được, thật đúng là một phế vật!”

“Thanh Hải!” Thanh Thư cảnh cáo gọi.

Thanh Hải hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không nói câu nào. Ba người đi vào phủ đệ ở tạm của Thuần Trần phái, đi vào đại môn lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý, đại viện vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào.

“Nhìn, tiểu hòa thượng kia không phải là đạo lữ của Minh sư huynh đó chứ?”

“Cái này còn phải nói sao? Ngươi xem người đi bên cạnh hắn là Thanh Hải sư huynh và Thanh Thư sư huynh. Hai người bọn họ được Huyền Ngọc trưởng lão đi mời từ bên Bắc gia sang đó!”

“Ta nghe Thanh Phong sư huynh nói, hòa thượng kia là bị hủy linh căn, hiện giờ là một tên phế vật không thể tu luyện!”

“Đúng vậy, bởi vì một phế vật cho nên trước đó vài ngày, Huyền Ngọc trưởng lão mới giận dữ vì Minh sư huynh đột nhiên lập gia đình!”

“Đương nhiên là giận rồi, Huyền Ngọc trưởng lão vốn nhắm đối tượng là Hiên Viên sư huynh. Năm đó, có không biết bao nhiêu người hâm mộ Huyền Ngọc trưởng lão, hiện giờ…”

Thanh Hải nghe được tiếng các đệ tử trong phái đang thảo luận lạnh lùng hừ một tiếng: “Đi cùng một chỗ với hắn thôi cũng cảm thấy mất mặt xấu hổ!”

Sau đó hắn cố ý đi cách xa Âm Tế Thiên khoảng một trượng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.