CHƯƠNG 207: NỘI LOẠN Ở BẮC GIA.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hư Không đứng thẳng tắp trên pháp khí, bay nhanh về phía Quảng Trường Tế Tự, theo sau chính là các trưởng lão đời chữ Hư và chúng đệ tử Vạn Phật tự!
Tăng lữ Vạn Phật vừa đáp xuống đất, liền niệm: “A di đà phật!”
Trưởng lão Lăng gia Lệ Thanh hỏi: “Các trưởng lão Vạn Phật tự, không lẽ các người định chen chân vào việc giữa Bắc gia và Lăng gia à?”
Hư Thực trưởng lão nhìn thi thể đầy đất, trầm giọng nói: “Chúng ta tới là để ngăn cản hai nhà tiếp tục giết chóc!”
Lăng Uy Dương cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải từ trước đến nay, hòa thượng Vạn Phật tự chỉ biết ăn chay niệm phật thôi sao? Cớ gì hôm nay lại muốn chen chân vào những chuyện phàm tục như thế này?”
Hư Không chậc chậc hai tiếng: “Đừng nói là đến giờ gia chủ Lăng gia mới phát hiện đệ tử phật môn rất thích chen vào việc của người khác nha? Nhất là những chuyện như … Gia chủ Lăng gia muốn cướp đoạt Bắc Gia, lão tử thích chen vào nhất!”
“Ngươi…”
Lăng Uy Dương bị chọc tức đến trướng đỏ cả khuôn mặt, phóng uy áp đánh về phía Hư Không!
Hư Không tức khắc thu lại nụ cười, thả ra uy áp, đáp trả lại Lăng Uy Dương. Nháy mắt, vang lên một tiếng ‘bùm’ thật lớn, mặt đất của Bắc gia bỗng chốc rung chuyển dữ dội, mọi người vội vã giữ vững cước bộ!
Hai bên tài sức ngang nhau, cho nên cục diện lại tiếp tục rơi vào thế giằng co, chẳng ai hơn ai!
“Nà! Rốt cuộc các người có đánh hay không vậy? Bổn tọa nhìn đến mỏi cả mắt luôn rồi!” Đột nhiên một giọng nói kiều mỵ chen vào!
Lăng Uy Dương và Hư Không nhìn thấy năm tên tà tu lão tổ đi về phía này, lập tức thu hồi uy áp, đề phòng mà nhìn chằm chằm bọn họ!
Hư Không cười cười: “Si Mị lão tổ, nếu mệt thì về nhà cùng phu quân của ngươi lăn lộn trên giường một phen đi, cam đoan tinh thần của ngươi nháy mắt sẽ tăng lên gấp trăm lần!”
“Khụ khụ!” Các trưởng lão đời chữ Hư nghe Hư Không nói mà nghẹn đến không ngừng ho khan!
Rốt cuộc ngươi có phải là hòa thượng không vậy? Cư nhiên mặt không đổi sắc bàn luận về chuyện phòng the của người ta!
Si Mị lão tổ trầm mặt, cắn răng nói: “Hư Không, con lừa ngốc nhà ngươi, món nợ lần trước ngươi dùng Ngũ Lôi oanh tạc bọn ta, xem ra cũng nên đến lúc tính sổ rồi!”
Mọi người: “…”
Hư Không vờ đầy mặt vô tội: “Cái gì Ngũ Lôi? Cái gì oanh tạc? Si Mị thí chủ, có phải ngài đã hiểu lầm bần tăng hay không!”
Si Mị lão tổ phẫn nộ: “Ta phun! Ngươi là con lừa thối không biết xấu hổ. Ít giả bộ hồ đồ cho ta, nhất định hôm nay ta phải cho ngươi biết mặt!”
“Mặt bần tăng sinh ra là đã đẹp sẵn rồi!”
Si Mị lão tổ tức đến nghiến răng nghiến lợi, không đôi co nữa mà vung trường tiên đánh về phía Hư Không!
Hư Không nhanh nhẹn né tránh, trường tiên theo đà quất lên trên đất. Nháy mắt, mặt đất bằng phẳng nứt ra một cái khe lớn, đá xanh nát vụn bay tứ tung.
Si Mị lão tổ cả giận nói: “Tà Hàng lão tổ, các người còn không mau lại đây hỗ trợ!”
Hư Không oa oa kêu to lên: “Chẳng lẽ bọn ngươi muốn chơi trò năm đánh một? Không công bằng! Thật sự rất không công bằng!”
Tà Hàng lão tổ nhếch môi nói: “Đối phó với con lừa ngốc nhà ngươi, thủ đoạn càng ti bỉ càng tốt!”
U Vực lão tổ ha ha cười to: “Bổn tọa thích nhất chính là đánh con lừa thối Hư Không nhà ngươi!”
Ba vị tà tu lão tổ đồng loạt tấn công về phía Hư Không, buộc Hư Không phải liên tục lùi về phía sau!
Sau một hồi im lặng, Bắc gia và Lăng gia lại bắt đầu một vòng đánh nhau mới.
Lúc này đây, đệ tử Vạn Phật Tự và đệ tử tà tu cũng gia nhập vào trong đó. Vạn Phật tự vì mối quan hệ với Tịch Thiên, tất nhiên là giúp đỡ người của phe trực hệ Bắc gia. Tuy nhiên, đệ tử tà tu lại vô duyên vô cớ giúp đỡ người Lăng gia đối phó với Bắc gia và Vạn Phật Tự!
Do đó, Bắc gia và Vạn Phật Tự bị ép vào thế hạ phong. Huống chi, Ly Trĩ lão tổ và Võng Lượng lão tổ còn chưa có ra tay, nếu hai vị lão tổ này cũng nhảy vào vòng chiến, chắc chắn Bắc gia và Vạn Phật tự sẽ chịu thất bại!
Toàn bộ cục diện lại một lần nữa trở nên hỗn loạn, không là tiếng pháp thuật của nhóm tu sĩ va chạm, thì cũng là tiếng gào thét của đám khế ước thú. Giống như một chiến trường, cảnh đánh nhau vô cùng kịch liệt, âm thanh vang lên không ngừng!
Hư Không vừa trốn vừa quan sát thế cục trên quảng trường, càng xem lòng càng sốt ruột!
Tà Hàng lão tổ nhìn ra tâm tư của Hư Không, khóe miệng vừa động, liền xoay người gia nhập vào cuộc chiến, làm Hư Không tức giận đến mức phải phun ra hai chữ đê tiện!
U Vực lão tổ thấy bộ dáng thở phì phì của Hư Không, trong lòng vô cùng thống khoái, vừa cười vừa dùng pháp thuật công kích y!
Dưới sự gia nhập của Tà Hàng lão tổ, Bắc gia lại lần nữa lâm vào khốn cảnh!
Đúng lúc này, đột nhiên phía chân trời truyền đến một tràng tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, toàn bộ mặt đất Bắc hoàng thành đều rung chuyển!
Mọi người cả kinh, rối rít dừng cuộc chiến, nhìn về hướng bắc!
Sắc mặt của những tu sĩ cảnh giới Đại Thừa đang ở đây, đều trở nên vô cùng ngưng trọng!
Bạch Tư hóa thành hình thú, cũng hướng về phía bắc gào thét, còn khế ước thú của đám tu sĩ thì run rẩy thân mình!
Có người nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Không ai lên tiếng, chỉ đầy mặt đề phòng nhìn về hướng phía bắc. Dần dần, có ba cái bóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cuối cùng đáp xuống mảnh đất trống trên quảng trường!
Lúc này, mọi người đều có thể nhìn rõ, ba cái bóng kia là ba con yêu thú rất lớn, đặc biệt là Khiếu Thiên Hổ đi ở giữa với bộ lông màu ánh kim, cả người nó tản mát ra một loại khí phách vương giả, khiến khế ước thú ở đây đồng loạt run lẩy bẩy!
Đứng bên phải là Thôn Thiên Lang, khí thế không chút nào thua kém Khiếu Thiên Hổ. Bất quá, trong mắt nó lại lộ ra vài phần lười biếng, bộ dáng như với việc gì cũng đều không hứng thú!
Về phần Hắc Độc Báo đứng bên trái, so với hai con yêu thú kia thì nó có vẻ đáng yêu hơn nhiều, trong đáy mắt chứa đầy nét hưng phấn, bước chân cũng thập phần nhẹ nhàng, cứ như tới tham gia hỉ yến!
Khiếu Thiên Hổ phảng phất như không nhìn thấy thi thể nằm đầy đất, dẫn Thôn Thiên Lang và Hắc Độc Báo từng bước từng bước đi qua các thi thể. Khi đến trước mặt Ly Tri lão tổ và Võng Lượng lão tổ, thản nhiên liếc mắt một cái. Tiếp đó, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cái đuôi quét qua người hai vị lão tổ.
Tức khắc, hai vị lão tổ bị quất bay ra ngoài, hung hăng ngã mạnh xuống cách đó khoảng ba mươi trượng. Ọc một tiếng, hai vị lão tổ bụm ngực phun ra một đống máu tươi!
Mọi người kinh hãi!
Đang lúc mọi người nghi hoặc vì sao hai vị lão tổ lại không chịu nổi một kích, thì hai vị lão tổ bỗng biến thành hai kẻ vô danh tiểu tốt không ai biết!
Mọi người không khỏi sửng sốt: “…”
Đôi mắt ngoan độc của Khiếu Thiên Hổ lóe lên một mạt khinh thường!
Bạch Tư vội vàng tiến lên, cung kính thưa chuyện với Khiếu Thiên Hổ, nhưng bằng thú ngữ nên mọi người chẳng có ai hiểu!
Mày Khiếu Thiên Hổ càng lúc càng nhíu, đáy mắt toàn là sự bất mãn, ngoan độc liếc sang đám người Lăng Uy Dương, rồi gật gật đầu!
Lăn Uy Dương bị Khiếu Thiên Hổ nhìn, bỗng nhiên có loại cảm giác hết hồn hết vía!
Hắc Độc Báo hưng phấn nhảy dựng lên, cùng Bạch Tư đi đến trước mặt Bắc Diệu Đông nói: “Chúng ta là Yêu thú lão tổ, nguyện ý trợ giúp Bắc gia đối phó với Lăng gia!”
Yêu thú lão tổ?
Các trưởng lão phe trực hệ của Bắc gia đều không khỏi sửng sốt!
Chẳng lẽ là đầu lĩnh của Vạn Yêu Sâm Lâm? Cớ gì nó lại chạy tới giúp bọn họ đối phó với đám người Lăng gia?
Người Lăng gia vừa nghe Hắc Độc Báo nói, sắc mặt nhất thời trắng bệch!
Mắt thấy sắp cướp được Bắc gia, vậy mà lại bị ba con yêu thú không biết từ đâu nhô ra phá hủy hết thảy.
Hắc Độc Báo không kiềm nén nữa, nhảy cẫng lên, vung trảo về phía đám người Lăng gia!
Trưởng lão Lăng gia cùng các đệ tử đều kinh hãi không thôi, rất nhanh, người của hai nhà lại đánh nhau!
Tà Hàng lão tổ đối đầu với Thôn Thiên Lang, một người một thú, thực lực tương đương ngang nhau. Tà Hàng lão tổ thấy không ổn, nhanh chóng rời khỏi cuộc chiến giữa Bắc gia và Lăng gia.
Thôn Thiên Lang cũng không đuổi theo lão, trở lại bên cạnh Khiếu Thiên Hổ, vươn người ngáp một cái!
Hư Không bị hai vị lão tổ đuổi giết, thấy thế cục xoay chuyển, không thèm dây dưa với bọn họ, nhanh chân vọt đến bên người Khiếu Thiên Hổ, làm cho Si Mị lão tổ và U Vực lão tổ tức giận đến mức mắng Hư Không là nhát gan!
Bên kia, Lăng Uy Dương bị Bạch Tư và Hắc Độc Báo tấn công từ hai phía, liên tục trúng hai đòn nghiêm trọng, suýt nữa là đã không đứng vững!
Lăng Uy Dương thấy đại thế đã mất, cấp tốc mang theo đệ tử Lăng gia rút lui!
Cùng lúc đó, ba vị lão tổ tà tu như nhận được tin vui gì đó, tươi cười hưng phấn, mang theo đệ tử tà tu rời khỏi Quảng Trường Tế Tự.
Bắc Tiềm thấy Lăng Uy Dương và bọn người tà tu lão tổ cứ như vậy mà buông tay, sắc mặt đại biến, bỏ lại chúng đệ tử, rối rít cùng nhóm trưởng lão phe chi thứ rời khỏi Bắc gia!
Sao Bắc Diệu Đông cùng các trưởng lão phe trực hệ có thể để cho bọn người Bắc Tiềm rời đi dễ dàng như vậy, dưới sự trợ giúp của Bạch Tư và Hắc Độc Báo, chỉ chốc lát đã bắt gọn Bắc Tiềm cùng các trưởng lão phe chi thứ!
Bắt được trưởng lão phe chi thứ, Bắc Diệu Đông phân công các trưởng lão phe trực hệ dẫn người đi bắt hết những dư đảng còn sót lại, đợi an bài thỏa đáng, mới xoay người nói lời cảm tạ với Khiếu Thiên Hổ: “Ta đại biểu Bắc gia cảm ơn lão tổ đã hỗ trợ, nếu không e rằng cơ nghiệp vạn năm của Bắc gia sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!”
Hắc Độc Báo tức khắc biến thành thiếu niên mặc đồ đen khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, hưng phấn hỏi Bắc Diệu Đông: “Chủ tử đâu? Chủ tử ở đâu?”
Bắc Diệu Đông sửng sốt: “Chủ tử của ngài là …?”
Hắc Độc Báo ngây thơ nói: “Chính là chủ tử đó!”
Bạch Tư vội giải thích: “Nó nói chủ tử là chỉ Minh thiếu phu nhân!”
Bắc Diệu Đông sáng tỏ, cười đáp: “Nguyên lai Tịch Thiên là chủ tử của ngài à! Bất quá, Tịch Thiên không ở đây, hắn ở Minh Thăng Viện!”
Y vừa nói xong, Bắc Vũ Hoành đứng một bên chợt hô to ra tiếng: “Không xong!”