CHƯƠNG 216: PHỤC VỤ GIA CHO TỐT, GIA SẼ CÓ THƯỞNG!
Lúc này, Thôn Phách đang nằm úp xuống giường, phía trên bị Âm Tế Thiên đè lên. Y còn cảm giác thấy mặt sau có thứ cứng cứng đang chọc vào mình!
Không cần nghĩ, chỉ cần là nam nhân thì đều biết kia là cái gì. Hai người đều cương!!!
Âm Tế Thiên thấp giọng nguyền rủa một tiếng. Thế quái nào mới có ma sát thân thể thôi, mà Tiểu Tế Thiên lại ngẩng đầu lên rồi?
Thôn Phách đột nhiên cười ra tiếng, trêu chọc nói: “Thật không ngờ, đối mặt với người mà ngươi ghê tởm, ngươi cũng có cảm giác đấy!”
Âm Tế Thiên híp híp mắt, nhếch môi châm chọc nói: “Chỉ cần dưới thân ta là con người, ta đều sẽ có cảm giác!”
Thôn Phách xì một tiếng, cựa người muốn xoay thân lại, không ngờ càng bị Âm Tế Thiên đè chặt hơn.
Âm Tế Thiên cả giận nói: “Chết tiệt! Ngươi còn động nữa, có tin ta bạo hoa cúc của ngươi không?”
Con bà nó!
Thật vất vả áp chế khô nóng dưới hạ thân, Thôn Phách bỗng dưng nhúc nhích, làm Tiểu Tế Thiên càng có tinh thần hơn!
Thôn Phách nghe thế, cả người cứng ngắc.
Y phát hiện tiểu huynh đệ đang chọc chọc vào mặt sau của mình có xu thế biến lớn hơn.
“Ta giúp ngươi!”
Âm Tế Thiên hừ lạnh nói: “Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta!”
Mâu quang Thôn Phách trầm xuống, oán thầm: Chẳng lẽ ngươi nằm trên người ta thì không cảm thấy ô uế sao?
Âm Tế Thiên cũng phát hiện ra điều đó, nhưng hỏa căn bản không có xu hướng hạ, mà càng lúc càng lớn hơn.
Hắn vụt xoay người nằm ngửa sang một bên, khàn khàn giọng nói: “Ngươi đi ra ngoài, ta cần phải giải quyết một chút!”
Tính ra thì cũng đã lâu rồi hắn chưa giải tỏa cho tiểu huynh đệ nhà mình. Thôn Phách ngồi dậy, nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ quyến rũ kia, tròng mắt y khẽ đảo, bất ngờ vươn tay bắt lấy Tiểu Tế Thiên!
Âm Tế Thiên sửng sốt, cả giận nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Thôn Phách cười cười, thoáng dùng sức niết tiểu huynh đệ của Âm Tế Thiên: “Không muốn ta bóp vỡ, thì hãy ngoan ngoãn để ta giúp ngươi giải quyết nó!”
Âm Tế Thiên ăn đau, nhíu mày lại, trừng y: “Ta đã nói, không được dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!”
Bàn tay Thôn Phách khẽ chuyển động, Âm Tế Thiên nhất thời tìm được thoải mái trong đau đớn!
Thôn Phách nhìn khuôn mặt mị hoặc của thiếu niên, ánh mắt càng nóng bỏng hơn. Y khom người ôm lấy Âm Tế Thiên, đặt hắn ngồi trên người mình.
Âm Tế Thiên tức giận trừng y: “Ngươi…”
Thôn Phách cười ôn nhu: “Ngươi muốn lập tức giải quyết nó, hay vừa chịu đau vừa sung sướng?”
Âm Tế Thiên nạt: “Ngươi có tin ta chặt đứt bàn tay ngươi không?”
“Vậy trước đó cứ để ta hầu hạ ngươi cho tốt đã!”
Âm Tế Thiên rên rỉ một tiếng, dưới sự hầu hạ tận tình của Thôn Phách, rất nhanh hắn đã phóng thích. Sau đó, thoải mái mà nằm mềm nhũn trong ngực y!
Từ lúc Âm Tế Thiên bị bắt vào Quỷ Tông Phái tới nay, đây là lần đầu tiên Thôn Phách được ‘ôm ấp yêu thương’ như thế, sao y có thể bỏ qua cơ hội được ôm ghì lấy thiếu niên kia chứ. Thật hy vọng thời gian cứ mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
Trong phòng một mảnh yên lặng, hai người ôm ngồi ở mép giường ôm chặt lấy nhau, nhìn qua có vẻ rất hòa hợp.
Thôn Phách đợi hồi lâu cũng không thấy Âm Tế Thiên đẩy mình ra, liền nghiêng đầu nhìn, trông thấy Âm Tế Thiên đã ngủ mất từ lúc nào chẳng hay. Y cảm thấy có chút buồn cười. Kế đó, Thôn Phách sai người mang nước ấm đổ vào thùng gỗ, tắm rửa sạch sẽ cho Âm Tế Thiên, rồi mới ôm người lên giường nằm.
Y nhìn Âm Tế Thiên say ngủ, trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai hắn lại dùng vẻ mặt chán ghét nhìn mình, y đã muốn than thở ra tiếng. Thôn Phách rất tham luyến
(tham lam + lưu luyến) giờ khắc yên bình này, thế nhưng thời gian lại trôi qua quá nhanh. Y đành phải nhân lúc Âm Tế Thiên còn chưa tỉnh lại, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc Âm Tế Thiên thức dậy, đập vào mắt là Thôn Phách ngồi cách hắn năm thước, tươi cười dịu dàng nhìn mình. Thôn Phách chỉ vào cái chậu ở đầu giường nói: “Ta đã lấy nước rồi! Ngươi rửa mặt trước đi, rồi dùng điểm tâm.”
Âm Tế Thiên mơ mơ màng màng súc miệng rửa mặt. Sau khi tỉnh táo hẳn ra, mới chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua, hai má không khỏi đỏ lên, tức giận lườm lườm Thôn Phách. Thôn Phách làm bộ như không thấy, cười nói: “Hôm qua ngươi mới ‘bị thương’, đừng có xuống giường vội. Để ta giúp ngươi ăn.”
“Không…”
Thôn Phách cắt lời Âm Tế Thiên, nói: “Yên tâm, ta sẽ không tới gần ngươi trong vòng năm thước!”
Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, hắn rất tò mò xem y làm như thế nào để có thể ‘giúp’ mình ăn. Hắn nhìn Thôn Phách đứng cạnh cái bàn cách hắn năm thuớc, trên bàn đặt đầy điểm tâm sáng.
Âm Tế Thiên nhàn nhã dựa vào cột giường, câu môi nói: “Được! Hầu hạ gia cho tốt, gia sẽ có thưởng!”
Thôn Phách thấy hắn tỏ vẻ đại gia, đáy mắt hiện lên ý cười, tiếp đó y lấy từ trong Nhẫn không gian ra, đồ vật mà y đã chuẩn bị trước!
Âm Tế Thiên mở to mắt, nhìn hai cây gậy tinh xảo dài chừng sáu thước trong tay Thôn Phách: “Đừng nói với ta cái mà ngươi cầm trong tay là đũa.”
“Đương nhiên là đũa rồi! Nếu không thì làm sao đút ngươi ăn được.”
Thôn Phách giơ chiếc đũa dài lên, rất quen thuộc mà kẹp lấy một cái bánh bao nhỏ trên bàn, đưa tới chỗ Âm Tế Thiên!
Âm Tế Thiên rũ mi mắt, nhìn cái bánh bao nho nhỏ chỉ cách miệng khoảng hai tấc, chần chờ một lát mới há mồm cắn một miếng.
Thôn Phách hỏi: “Như thế nào? Ăn ngon không?”
Âm Tế Thiên vừa nhai vừa trả lời: “Tàm tạm!”
“Uống miếng cháo giải khát đã!”
Thôn Phách lại lần nữa từ trong Nhẫn không gian lấy ra một cái muỗng nhỏ dài sáu thước, múc một muỗng cháo hoa đưa tới bên miệng Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên lập tức đem cháo hoa uống cạn!
Thôn Phách tiếp tục đem bánh bao đưa tới trước mặt hắn!
Âm Tế Thiên nhìn bánh bao cách hắn tới một thước, nhăn mày: “Quá xa! Ta không ăn được!”
“Ah!”
Đáy mắt Thôn Phách hiện lên ý cười, đưa chiếc đũa tới phía trước một chút, đúng lúc đó, bánh bao đột nhiên rơi xuống, do vậy hai chiếc đũa cứ theo đà mà trực tiếp cắm vào lỗ mũi Âm Tế Thiên!
Âm Tế Thiên tức giận nói: “Ngươi làm gì đó?”
Thôn Phách nhìn hai chiếc đũa cắm trong lỗ mũi Âm Tế Thiên, thành khẩn giải thích: “Xin lỗi! Lần đầu ta sử dụng đũa dài như vậy, cho nên vẫn chưa được thuần thục. Lần sau sẽ không thế đâu.”
Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt hối lỗi của y, vươn tay đem đôi đũa cắm trong lỗ mũi rút ra, lấy vạt áo chùi chùi vụn bánh bao trên đó. Mặc dù Thôn Phách tỏ ra vô tội, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy, Thôn Phách là cố ý.
“Đũa trên tay ngươi cắm vào lỗ mũi của ta, bẩn rồi!”
“Đổi một đôi khác là được thôi!” Thôn Phách ném đôi đũa qua một bên, nhanh nhẹn lấy ra một đôi đũa dài khác!
Âm Tế Thiên tò mò nhìn y: “Rốt cuộc ngươi đã chuẩn bị bao nhiêu đôi vậy!”
Thôn Phách đáp: “Hơn một trăm đôi! Tiếp theo ngươi muốn ăn cái gì? Ta gắp cho ngươi!”
Âm Tế Thiên đảo mắt nhìn cả bàn đều là các món ăn mà mình thích, nói: “Ngoại trừ bánh bao ra, thì cái nào cũng được!”
Thôn Phách tùy tiện gắp đậu giác tới trước mặt hắn.
Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, nhìn đậu giác trên đỉnh đầu nói: “Ngươi để đũa quá cao!”
Thôn Phách hạ đôi đũa xuống một chút!
Nhưng Âm Tế Thiên vẫn ăn không tới, vì Thôn Phách đưa đũa bị lệch.
Hắn tức giận nói: “Này! Mắt ngươi bị lác hả? Có thể đưa chính xác một chút được hay không?”
Âm Tế Thiên vừa nói xong, chiếc đũa trước mặt đột nhiên run lên, rốt cuộc Thôn Phách không nhịn được nữa, cười ra tiếng: “Ngươi thật sự rất thú vị!”
Y có cảm giác như mình đang trêu chọc một tiểu yêu thú.
Âm Tế Thiên tức khắc hiểu ra mình là bị đùa giỡn, cả giận nói: “Thì ra là ngươi cố tình trêu chọc ta!”
Hắn cầm cái gối đầu sau lưng, ném về phía Thôn Phách.
Thôn Phách khẽ nghiêng người né tránh, cười nói: “Trên bàn có đũa và chén, ngươi tự mình ăn đi!”
Y để lại một câu, liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng. Âm Tế Thiên nhìn theo bóng lưng Thôn Phách, mắng nhỏ: “Đồ khốn kiếp!”
—
Thôn Phách vừa cười vừa từ trong phòng đi ra, các đệ tử gần đó ai ai cũng ngạc nhiên nhìn y. Bình thường, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy Thôn Phách chủ tử cười ra tiếng, cho dù có cười cũng chỉ thể hiện một chút qua ánh mắt chứ chưa bao giờ mở miệng ha hả như hôm nay. Lúc này, Yểm hộ vệ bên người của Thôn Phách đi tới, cung kính nói: “Chủ tử! Hai vị lão tổ bảo ngài đến đại điện một chuyến!”
Thôn Phách thu lại nụ cười, lạnh nhạt hỏi: “Có biết chuyện gì không?”
Yểm không xác định lắm: “Thuộc hạ chỉ mơ hồ nghe lão tổ nhắc tới hai chữ ‘Bí cảnh’!”
Mí mắt Thôn Phách khẽ giật, liền quay lưng tiến về phía đại điện, còn chưa bước vào cửa, đã nghe được tiếng thảo luận kịch liệt bên trong truyền ra.
Si Mị lão tổ mắt sắc, phát hiện ra Thôn Phách tời, khóe miệng cong lên nụ cười xinh đẹp: “Phách nhi đến!”
Mọi người liền ngừng thảo luận, sôi nổi nhìn về phía Thôn Phách!
Si Mị lão tổ tiến lên kéo Thôn Phách đi vào, để hắn ngồi xuống cạnh mình: “Phách nhi, chúng ta vừa nhận được một tin tức rất chuẩn xác, nói là phía đông bắc Vạn Yêu Sâm Lâm sắp xuất hiện Thượng Cổ Bí Cảnh, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, nội trong năm ngày nữa Bí cảnh sẽ mở!”
Thôn Phách nhướn mày: “Năm ngày nữa?”
“Đúng vậy! Nói cách khác…”
Si Mị lão tổ đẩy đẩy Võng Lượng lão tổ, ý bảo ông ta nói tiếp. Võng Lượng lão tổ ho nhẹ một tiếng: “Nói cách khác, hôn lễ của ngươi và Tịch Thiên sẽ phải dời lại cho đến sau khi rời khỏi Bí cảnh!”
Lời nói vừa xong, đại sảnh nhất thời im phăng phắc. Không biết qua bao lâu, Thôn Phách đột nhiên lớn tiếng cười. Mọi người sửng sốt. Đừng nói là do không thể thành thân với tiểu hòa thựợng nên Thôn Phách phát điên đó chứ?