Phật Môn Ác Thê

Chương 79: Chương 79: Quả Nhiên Là Ngươi Sẽ Đến.




CHƯƠNG 79: QUẢ NHIÊN LÀ NGƯƠI SẼ ĐẾN.

Âm Tế Thiên vừa nói xong, một đôi tu sĩ đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ. Ngay sau đó, phía trước hơn trăm đôi tu sĩ song tu cũng biến mất theo, vốn người tới đây rất nhiều, thế mà hiện tại chỉ còn ít ỏi mấy đôi đang cùng nhau đi lên những nấc thang.

Bắc Minh giải thích: “Hàng năm có rất nhiều người đến Duyên sơn, nhưng cũng chỉ có vài trăm đôi đi được đến đỉnh núi, còn lại đều bị tống ra ngoài núi.”

Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Đôi đạo lữ bị tống ra khỏi núi thì có nghĩa là họ không có duyên phận sao?”

“Không phải, chẳng qua là chủ nhân của Duyên sơn hàng năm chỉ tiếp ba trăm đôi đạo lữ, và cũng chỉ có những người có duyên mới đi đến được đỉnh núi.”

Âm Tế Thiên quay đầu lại nhìn một đám người đang đi vào cửa Duyên sơn, rất nhanh lại có vài nhóm tu sĩ biến mất. “Chúng ta hiện giờ còn có thể đi trên bậc thang như thế này, có nghĩa là chúng ta có thể lên được đến đỉnh núi?”

“Đúng vậy!”

Âm Tế Thiên nhìn những nấc thang đá dưới chân, cảm thấy cái trán đau nhức, hỏi: “Nơi này có bao nhiêu nấc thang vậy?”

“Chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín nấc!”

Âm Tế Thiên kinh ngạc nói: “Dài như vậy? Không được sử dụng pháp khí để đi sao?”

Hắn không hiểu y thuật, bọn Bắc Đẩu lại không theo bên người, nếu đi đến giữa sườn núi mà Bắc Minh chịu không nổi té xỉu, hắn thật không biết nên làm như thế nào cho phải.

“Không được!”

“Ngươi thật hiểu rõ chuyện của Duyên sơn ghê!” Âm Tế Thiên nhỏ giọng thì thầm.

“Cái gì?” Bắc Minh không nghe rõ được hắn nói gì, nghi hoặc quay đầu.

“Trước kia có phải ngươi đã từng cùng ai đó tới Duyên sơn?”

Vừa dứt lời, Bắc Minh đã đứng khựng lại! Âm Tế Thiên cùng ngừng lại theo, nghĩ thầm rằng, Bắc Minh sẽ không phải thật sự đã đi cùng với ai đó đến Duyên sơn đó chứ? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Âm Tế Thiên bỗng nhiên cảm thấy rất không thoải mái, giống như có cái gì chặn ngang cổ họng, nghèn nghẹn, vô cùng khó chịu. Một lúc lâu, Bắc Minh vẫn không nói chuyện, đột nhiên y nắm lấy tay Âm Tế Thiên, càng ngày càng chặt. Ngón tay Âm Tế Thiên bị đau, có ý muốn giật lại, lập tức cảm thấy được Bắc Minh có gì đó không đúng: “Ngươi không phải là cảm thấy thân thể không thoải mái đó chứ?”

Chỉ thấy Bắc Minh cố hết sức mà gật đầu.

“Con mẹ nó!” Âm Tế Thiên vội vàng vươn ra một tay khác đỡ lấy tay y: “Chúng ta trở về thôi!”

“Không!” Hai chân Bắc Minh dính tại chỗ, mặc cho Âm Tế Thiên kéo như thế nào cũng không nhúc nhích: “Ta muốn lên núi!”

Ngữ khí của y rất kiên định, không đến nơi nhất định không chịu quay về. Lần đầu tiên Âm Tế Thiên nhìn thấy Bắc Minh tùy hứng như vậy, lại còn vào thời điểm phát bệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tức giận: “Chúng ta mới đi được một trăm nấc thang, phía trước còn hơn chín vạn chín nghìn chín trăm nấc thang đá đang chờ chúng ta, với tình trạng thân thể của ngươi hiện tại, căn bản không chống đỡ được đến khi lên đỉnh Duyên sơn!”

“Ta muốn lên núi!” Bắc Minh cố chấp nói.

Âm Tế Thiên lôi kéo mãi mà Bắc Minh không nhúc nhích chút nào, tức giận đẩy tay y ra: “Muốn đi thì ngươi đi một mình đi!”

Chỉ cần mình không lên núi, xem y một mình đi cầu duyên như thế nào. Âm Tế Thiên cũng không quay đầu lại mà đi thẳng xuống hơn mười nấc thang, cố ý đi chậm lại chờ Bắc Minh theo kịp. Tuy nhiên khi hắn đi xuống hơn mười bậc rồi mà vẫn không nghe thấy được tiếng bước chân, không nhịn được đi chậm lại, xoay người nhìn lên phía trên. Cách mười nấc thang, bóng dáng như mai trắng vào tháng chạp lạnh giá, lung lay sắp đổ, nhưng vẫn kiên cường và mềm mại, suy yếu bước từng bước một đi lên trên. Nhìn cảnh này, tim hắn khó hiểu mà cảm thấy đau nhói.

Âm Tế Thiên không biết Bắc Minh vì cái gì lại kiên trì như vậy, thân thể rõ ràng suy yếu đến không chịu nổi, thậm chí cứ bước ba bước thì dừng lại nghỉ một chút. Cho dù như thế, Bắc Minh vẫn không chịu ngừng, mà vẫn tiến lên phía trước.

“Nếu không phải thành tâm thành ý cầu duyên, thì vào đây làm gì!” Bên cạnh có một đôi đạo lữ song tu đi qua, liếc mắt xem thường hắn.

Nghe nói như thế, Âm Tế Thiên nhất thời hiểu được mục đích của hắn và Bắc Minh khác nhau. Bắc Minh là thật tâm thật lòng đến van cầu thần linh phù hộ cho nhân duyên hai người, không đạt được mục đích, tất nhiên là không cam lòng cứ như vậy mà buông tha. Mà hắn lại chỉ cảm thấy có lên đến đỉnh núi hay không đối với hắn mà nói cũng chẳng có vấn đề gì.

Âm Tế Thiên yên lặng quay đầu đi, đi xuống hai bước, hắn lập tức xoay mạnh người, nhanh chóng chạy đến chỗ Bắc Minh vững vàng đỡ lấy y, thản nhiên nói: “Nếu ngươi không thoải mái, thì ta sẽ cõng ngươi!”

Tay phải của hắn đỡ thắt lưng Bắc Minh, tay trái đỡ tay y, để Bắc Minh nửa dựa vào người hắn, tiếp tục đi lên phía trước.

“Ta biết ngươi sẽ quay lại” Từ trong mành che màu trắng vang lên tiếng cười yếu ớt của Bắc Minh.

“Ngươi là đang lấy thân thể của ngươi ra làm trò đùa!” Âm Tế Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy leo lên đỉnh núi cầu duyên sẽ có ý nghĩa sao?”

“Có!” Bắc Minh kiên định trả lời.

Âm Tế Thiên phức tạp liếc nhìn y một cái, không nói chuyện nữa, yên lặng đỡ y, từng bước một đi lên những nấc thang.

Khi bọn họ đi được hơn nghìn bậc, Bắc Minh rốt cục chịu không được nữa, dựa cả người vào trong ngực Âm Tế Thiên.

“Ta cõng ngươi!” Trong mắt Âm Tế Thiên hiện lên vẻ lo lắng.

“Không…”

Âm Tế Thiên ngắt lời y: “Nếu ngươi không cho ta cõng ngươi, thì có thể khi chúng ta lên đến đỉnh núi, Duyên sơn đã đóng cửa mất rồi, trừ phi ngươi không muốn cầu duyên nữa!”

“Tuy nhiên… Ngươi…” Bắc Minh nhìn thân hình vừa gầy yếu lại vừa lùn của Âm Tế Thiên, không khỏi lộ ra vẻ chần chừ.

Âm Tế Thiên ngồi xổm xuống: “Trèo lên!”

Bắc Minh vẫn chần chừ không leo lên!

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi lăn xuống núi đâu!” Âm Tế Thiên thúc giục nói: “Nhanh lên!”

Bắc Minh đành phải khom người nằm úp sấp trên lưng của hắn: “Ngươi cõng ta thì cũng không đi được bao lâu đâu!”

“Ta sẽ có chừng mực!” Âm Tế Thiên âm thầm khởi động lực đạo toàn thân, nhất thời cảm thấy sau lưng như chẳng cõng người nào, dễ dàng đứng lên: “Nếu ngươi thấy mệt, có thể gối lên vai ta mà ngủ!”

Bắc Minh gỡ xuống đấu lạp, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, trên mặt tuy không còn chút máu nào nhưng cũng không có yếu đuối đến không chịu nổi, mà ngược lại con ngươi đen láy lộ ra vẻ sáng sủa, khóe miệng chậm rãi kéo lên một vòng cung không rõ ràng. Y cúi đầu thấp xuống, ánh mắt xuyên thấu qua tấm lụa trắng, nhìn khuôn mặt vừa tuyệt mỹ lại nghiêm túc kia, y không kìm lòng được mà nhẹ giọng gọi: “Tịch Thiên!”

Tiếng nói mang theo hơi thở nóng hổi bay qua tấm lụa mỏng xoáy vào tai Âm Tế Thiên, nhất thời cảm giác tê dại kéo đến, cả người run lên!

“Chuyện gì?” Hắn làm bộ như không có việc gì hỏi.

Âm Tế Thiên chờ hồi lâu không thấy y trả lời, cho rằng thân thể Bắc Minh trở nên không tốt, nhanh chóng nghiêng đầu, đúng lúc này thì khóe miệng đụng phải môi Bắc Minh.

Hai người đồng thời ngẩn ra.

Âm Tế Thiên vội lấy lại tinh thần, không nhìn ánh mắt Bắc Minh đang trở nên nóng rực, quay đầu trầm giọng nói: “Ngươi nói chuyện ít thôi, giữ sức!”

Kế tiếp, hai người không một tiếng động mà leo núi.

Âm Tế Thiên biết Bắc Minh không có ngủ, hơi thở ấm áp của đối phương chốc chốc lại xuyên qua tấm lụa mỏng phả vào tai hắn, khiến hắn không tự chủ được nhớ lại cái ‘hôn’ kia. Môi Bắc Minh tuy có chút lạnh lẽo nhưng cũng rất mềm mại, quan trọng hơn hắn cũng không có bài xích môi của Bắc Minh, thậm chí càng muốn nhấm nháp hương vị bên trong đôi môi ấy.

Ngay lúc Âm Tế Thiên hồi tưởng lại môi của Bắc Minh, đột nhiên trời tối sầm lại, sau đó hơn trăm cái đèn ***g lớn sáng lên, chiếu sáng xung quanh. Bậc thang phía trước đã biến mất, thay vào đó là gần trăm đôi đạo lữ đứng ở khu đất trống vui vẻ nói chuyện.

“Đến đỉnh núi rồi!” Sau lưng có người nói.

Âm Tế Thiên kinh ngạc hỏi: “Đến đỉnh núi rồi?”

Không phải nói có chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang đá sao? Vì sao vèo một cái đã đến nơi rồi? Bắc Minh tụt xuống lưng hắn. Âm Tế Thiên nhìn xung quanh, xung quanh chẳng có cái gì, đèn ***g phía trên giống như sao trời chiếu sáng một pho tượng phía trước cao hơn trăm trượng.

“Minh sư đệ! Quả nhiên là ngươi sẽ đến!” Đột nhiên một tiếng nói bình thản truyền tới.

Âm Tế Thiên nhìn thấy người đến là Hiên Viên Duật, ngay lập tức nhẹ hừ một tiếng.

Sắc mặt Bắc Minh trầm xuống: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta là đặc biệt đến đây để chờ ngươi!” Hiên Viên Duật nhìn sang người đứng bên cạnh Bắc Minh, thâm ý mỉm cười: “Hắn là tiểu sư phụ Tịch Thiên phải không? Không nghĩ tới tâm ý của hai người lại có duyên đi đến tận đỉnh Duyên sơn. Tiểu sư phụ Tịch Thiên ngươi có muốn ta cho ngươi mượn một sợi tóc cùng Minh sư đệ đồng thời cầu duyên hay không?”

Tóc?

Âm Tế Thiên nhăn mày, cầu duyên cần có tóc? Khó trách vú Liễu trộm cho hắn uống nước Trà Thôi Phát, còn cầu hắn hôm nay không cắt tóc, thì ra là lúc cầu duyên thì phải dùng đến. Đáy mắt Bắc Minh xuất hiện vẻ không vui: “Ngươi tới một mình?”

Hiên Viên Duật cười nói: “Nếu ta nói là chờ ngươi tới đương nhiên là đi một mình rồi!”

Bắc Minh cười lạnh: “Ta cho là ngươi muốn thử xem một người có thể lên núi cầu duyên hay không!”

“Người hiểu ta trừ Minh sư đệ ra không còn ai khác!” Hiên Viên Duật cười chuyển ánh mắt nhìn sang Âm Tế Thiên: “Tiểu sư phụ Tịch Thiên, nếu ngươi muốn dùng tóc để cầu duyên thì nhớ rõ tới tìm ta!”

Y nhìn bọn họ cười cười, giữa đường đi nhìn đến Âm Tế Thiên, lúc mắt đảo qua phía sau Âm Tế Thiên nhìn thấy một đầu tóc dài, không khỏi sửng sốt, sau đó, khóe miệng lại tô đậm thêm nét cười. Nháy mắt Hiên Viên Duật đột nhiên xoay người, đầu ngón tay bắn ra một cái phong nhận, bắn tới chỗ Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên bị tập kích bất ngờ, lập tức đấu lạp đội trên đầu bị đánh rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.