CHƯƠNG 198: QUẢ NHIÊN LÀ TUYỆT PHỐI.
“Đây là hai ngàn hai trăm viên linh thạch tuyệt phẩm!”
Bắc Diệu Quang không chút nghĩ ngợi, lấy từ trong không gian ra hai cái gói to và hai cái gói nhỏ, đặt xuống đất, sau đó kéo Bắc Hạ bước vào trong trận pháp. Âm Tế Thiên nhìn bốn cái gói trước mặt, nói với Bắc Minh rằng: “Ta cảm thấy ta là kẻ duy nhất trong Tu Chân giới có linh thạch mà không có chỗ tiêu xài!”
Mắt Bắc Minh hiện lên ý cười sủng nịch, cầm hai ngàn hai trăm viên linh thạch tuyệt phẩm cất vào trong Nhẫn không gian, kế tiếp cùng Âm Tế Thiên nhích ra xa xa đứng quan sát. Y nhìn Bắc Diệu Quang và Bắc Hạ ngồi trong trận pháp, hỏi: “Sẽ hối hận sao?”
Âm Tế Thiên liếc Bắc Diệu Quang một cái, khóe miệng hơi cong lên: “Đổi lấy một đáp án có lợi hơn, ta việc gì mà phải hối hận.”
Hắn cho rằng điều quan trọng nhất hiện giờ là tìm được hồn thật của Bắc Minh về. Còn chuyện sống lâu hay già đi thì cứ chờ đến khi thân thể Bắc Minh khỏe lên hãy tính sau.
Bắc Minh mím môi không nói. Âm Tế Thiên hồ nghi mà nhìn y: “Sao ngươi không hỏi ta đáp án kia là gì?”
Bắc Minh ngó hắn một cái, rồi tiếp tục nhìn đằng trước. Âm Tế Thiên chớp chớp mắt hỏi: “Chẳng nhẽ ngươi không hiếu kỳ chút nào sao?”
Hắn biết trong lòng Bắc Minh chắc chắn sẽ rất tò mò, chẳng qua là y làm bộ không thèm để ý để hắn tự động cung khai mà thôi. Khóe miệng Bắc Minh bỗng nhếch lên ý cười đầy thâm sâu: “Đối với một người trong đầu toàn là lo lắng cho đạo lữ, sợ y chết ngay khi mình còn trẻ, vậy ngươi thử nghĩ xem hắn sẽ hỏi gì?”
Trước đó, lúc y thấy Thần Sử quay đầu sang nhìn mình, y đã đoán ra được chuyện Tịch Thiên muốn hỏi là về thân thể của y.
Âm Tế Thiên trừng Bắc Minh một cái: “Ngươi không thể giả ngốc một chút hay sao?”
Bắc Minh chỉ cười không nói, y kéo Âm Tế Thiên ôm vào trong ***g ngực, siết thật chặt, như chỉ sợ mình hơi tí thả lỏng thì người này sẽ biến mất không tăm hơi.
Đúng lúc ấy, mười vị trưởng lão khởi động trận pháp, gió lại thổi lên lần nữa, xung quanh cũng bắt đầu ầm ầm rung động. Âm Tế Thiên đưa tay chắn không cho bùn cát thổi vào mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời kéo đầy mây đen cứ tựa như một long quyển phong, nó đang dần dần tạo thành một cơn lốc thật lớn, và ở ngay tâm điểm của vòng xoáy, có lóe lên một đạo kim quang, bám vào người Bắc Hạ và Bắc Diệu Quang.
“Nơi này không nên ở lại lâu!”
Bắc Minh vội vàng kéo tay Âm Tế Thiên chạy ra khỏi rừng trúc, ngay tức khắc Âm Tế Thiên trông thấy một tia chớp lóe lên trên bầu trời, chỉ chốc lát sau hơn mười đạo sấm sét màu xanh đánh mạnh xuống. Lúc này, trong rừng vang lên tiếng ‘ầm àm ầm ầm’, người hầu của Minh Thăng viện cũng hốt hoảng chạy ra nhìn. Nhưng tình huống kia chẳng kéo dài quá lâu, chỉ chốc lát sau mây đen đã tán đi, toàn bộ sân nhỏ khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Có người Độ Kiếp sao?” Một nam phó nhỏ giọng hỏi.
“Ta thấy không giống như Độ Kiếp cho lắm.”
Âm Tế Thiên nắm chặt tay Bắc Minh, nhìn rừng trúc đã yên ắng trở lại, hỏi: “Bọn họ thành công rồi sao?”
“Thành công rồi!” Trong mắt Bắc Minh hiện lên ý cười: “Không quá hai ngày thì tất cả người trong Bắc gia đều sẽ biết chuyện của gia chủ và Hạ tổng quản!” Nghe vậy, trên mặt Âm Tế Thiên không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Bắc Diệu Quang lại có thể ở cùng Bắc Hạ thêm vài trăm năm, nếu một trong hai người thăng cấp, sẽ còn sống được lâu hơn nữa. Đúng lúc này, Bắc Diệu Quang, Bắc Hạ và các trưởng lão cùng bước ra khỏi rừng trúc, sắc mặt ai nấy cũng tươi roi rói.
Bắc Diệu Quang đi đến trước mặt Âm Tế Thiên, cười hỏi: “Tịch Thiên, sao ngươi biết chuyện giữa ta và Bắc Hạ?” Y và Bắc Hạ rất ít khi có hành động thân mật trước mặt người Bắc gia, ngay cả liếc mắt đưa tình cũng chưa từng có. Y có thể khẳng định chắc chắn, dù một người sống lâu năm trong Bắc gia cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra được chuyện giữa y và Bắc Hạ, chứ đừng nói là Âm Tế Thiên mới vào cửa không lâu.
Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn Bắc Hạ đang ngại ngại ngùng ngùng: “Ban sáng, ta thấy Hạ tổng quản hôn môi gia chủ.”
Nghe vậy, mặt Bắc Hạ tức khắc đỏ bừng: “Ta… lúc ấy chúng ta ở trong phòng mà, sao ngươi thấy được?”
Các trưởng lão đều che miệng cười trộm.
Mày Âm Tế Thiên khẽ cau lại: “Trong lúc ý loạn tình mê, người ta thường xem nhẹ mọi vật xung quanh.”
Mặt Bắc Hạ lại càng đỏ hơn: “Vậy… ngươi… ngươi….” Vậy khi hoan ái cùng với gia chủ, cũng bị hắn thấy hết rồi sao?
Âm Tế Thiên không nghe hết nhưng cũng biết ý hắn là gì, bỡn cợt nói: “Không sai! Ta đều thấy hết!”
Mặt Bắc Hạ đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống luôn. Bắc Diệu Quang nhìn Bắc Hạ lúng túng, cười nói: “Yên tâm! Hắn không thấy gì đâu!”
Tuy rằng khi đó thân thể y đang suy yếu, nhưng cũng chẳng có nghĩa là y không cảnh giác. Y không rõ lý do vì sao Tịch Thiên biết được, bất quá y có thể khẳng định hắn không trốn ở bên ngoài nhìn lén.
Bắc Minh lên tiếng: “Không còn sớm nữa, các vị trưởng lão cũng đã hao phí không ít linh lực, nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt!”
Bắc Vũ Hoành cũng mở miệng nói: “Các vị trưởng lão đã vất vả rồi! Mọi người nên sớm quay về phòng nghỉ ngơi đi!”
Các trưởng lão quay sang Bắc Diệu Quang khách sáo vài câu rồi cùng nhau trở về viện của mình. Bắc Diệu Quang cũng không ở lại làm gì, bảo Bắc Minh và Âm Tế Thiên có rảnh thì đến chủ viện chơi một chút, sau đó kéo Bắc Hạ rời đi. Bắc Vũ Hoành đợi mọi người đều khuất bóng mới hỏi: “Tịch Thiên, nam tử áo đỏ ban nãy là Thần Sử sao?”
“Dạ!”
Bắc Vũ Hoành cả kinh: “Vậy mục đích thật sự của hắn ta khi đến Bắc Phủ là…”
“Chỉ đơn giản là ngăn ta cùng với Bắc Minh dùng Đồng tâm chú phù lục thôi!” Từ cái câu ‘đương nhiên là sợ các ngươi bị phát hiện…’ của Thần Sử, hắn có thể khẳng định Thần Sử không phải đến để giết bọn họ. Nếu hắn ta thật muốn giết, sẽ không nói ra cái từ ‘sợ’ này!
Hai mày Bắc Vũ Hoành dãn ra, cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ nói: “Gia chủ thăng cấp thất bại sẽ khiến Bắc phủ hỗn loạn. Mọi việc các ngươi đều phải cẩn thận, nhất là Tịch Thiên, thân phận Ngự thú sư cấp mười đã làm cho cả Tu Chân giới náo loạn rồi. Hiện giờ, ai ai cũng canh chừng ngươi như hổ rình mồi. Trước khi chuyện giữa Bắc gia và Lăng gia bình ổn, ngươi nên hạn chế ra khỏi phủ, biết chưa?”
Âm Tế Thiên nghe được Bắc Vũ Hoành là đang quan tâm mình, bởi vậy ngoan ngoãn gật đầu. Bắc Vũ Hoành thấy hắn đáp ứng thì quay sang nói với Bắc Minh: “Ngươi đang chuẩn bị Đại Hôn, chuyện trong phủ cứ gác qua một bên đi, dành nhiều thời gian cho Tịch Thiên.”
Bắc Minh biết Bắc Vũ Hoành là sợ sẽ có người hãm hại Tịch Thiên cho nên mới bảo y buông chuyện trong phủ ra mà quan tâm tới hắn hơn.
“Ta sẽ giao hết sự vụ sang cho Bắc Đẩu xử lý!”
Bắc Vũ Hoành gật gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi sân. Âm Tế Thiên thấy tất cả mọi người đều đi cả rồi mới nhanh nhanh kéo Bắc Minh quay về phòng, hỏi thẳng: “Lần trước lúc ở trong tượng đá, ngươi nói ngươi thiếu một hồn, vậy ngươi có biết mình đã làm mất nó ở đâu không?”
Bắc Minh hơi nhíu mày: “Ta không nhớ rõ mình đã từng làm mất một hồn!”
Âm Tế Thiên thoáng nghĩ ngợi: “Chắc là mười năm trước, lúc ngươi bị thương nặng đã làm mất một hồn? Dù sao vào khi đó ngươi cũng đang hôn mê, có thể là mất hồi nào mà ngươi cũng không biết!”
“Nếu có thì chắc chắn cha ta sẽ biết. Ông không nói tức là không có!” Bắc Minh nhìn hắn: “Ngươi hỏi chuyện mất hồn là bởi vì Thần Sử nói với ngươi cái gì sao?”
Âm Tế Thiên lập tức thuật lại những gì Thần Sử đã nói cho hắn nghe: “Ngươi bảo có người đã từng nói ngươi thiếu mất một hồn, vậy người đó nói thế nào?”
Hai mày Bắc Minh nhíu chặt lại, im lặng một lúc mới nói: “Là khoảng 4 năm trước! Ta đã từng nhờ người dùng pháp bảo Sưu Hồn tìm hồn về, thế nhưng không tìm được, ngay cả một chút cảm ứng cũng không. Nói cách khác, mảnh hồn kia của ta không ở Tu Chân giới.”
Nghe vậy, ánh mắt Âm Tế Thiên thoáng tối lại, trong ba loại khả năng mà Thần Sử nói, trừ bỏ khả năng thứ ba và thứ nhất rồi thì cũng chỉ còn lại khả năng thứ hai.
“Nói cách khác, chúng ta phải đi Minh ngục!”
Người phàm gọi Minh Ngục là Âm Phủ, Địa Phủ – là chỗ mà hồn phách sau khi chết sẽ đi tới. Minh Ngục vừa u ám vừa âm trầm, tuy rằng có linh khí dư thừa, thế nhưng linh khí kia là thuộc tính âm hàn, không hề tốt đối với người Tu Chân, ở Minh Ngục càng lâu càng dễ bị biến thành quỷ tu.
Bắc Minh nghe thấy hai chữ ‘Minh Ngục” thì ấn đường khé nhướng, nói: “Việc này ta phải xem xét lại!”
Y ôm lấy Âm Tế Thiên, ngã xuống giường: “Không còn sớm nữa rồi, chúng ta nghỉ tạm một chút đi!”
“Thế nhưng…”
Bắc Minh không để cho Âm Tế Thiên có cơ hội nói chuyện, y cúi đầu ngăn lại môi hắn, hai tay cũng luồn vào trong áo hắn. Dưới sự âu yếm thuần thục của Bắc Minh, nháy mắt Âm Tế Thiên đã quên mất chuyện đang cần nói, rất nhanh trong miệng hắn tràn ra âm thanh rên rỉ khe khẽ.
Bắc Minh nhìn vẻ ý loạn tình mê kia, khóe miệng cong lên, càng dốc sức đong đưa trên người Âm Tế Thiên. Thẳng đến khi người dưới thân mệt nhoài, cơ hồ đã bất tỉnh rồi, y mới chậm rãi dừng lại động tác. Bắc Minh ôm Âm Tế Thiên vào ngực, đợi cho hắn ngủ say, mới giúp hắn bôi thuốc.
Bắc Minh ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Âm Tế Thiên, thì thào đây thâm ý: “Đại ngu ngốc và đại ngu ngốc quả nhiên là tuyệt phối!”