CHƯƠNG 170: TÊN TIỂU NHỊ KỲ QUÁI.
Âm Tế Thiên đợi cho đến khi cửa phòng đóng lại hoàn toàn, mới thu hồi đường nhìn. Rồi đột nhiên đáy mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Có phải nếu ta muốn biết ai là người đã hủy linh căn của mình thì chỉ cần nhìn vào Phản Quang Kính, nó sẽ lập tức hiện ra không?”
Hiên Viên Duật thấy Âm Tế Thiên bất ngờ nhắc tới chuyện Phản Quang Kính, không khỏi sửng sốt: “Cái này còn tùy thuộc vào ngươi. Nếu ngươi muốn biết ngươi đã bị hủy linh căn như thế nào, Phản Quang Kính sẽ tái diễn lại hoàn cảnh khi đó. Còn nếu ngươi muốn biết ai đã hủy linh căn của mình thì Phản Quang Kính sẽ chỉ hiện lên bộ dạng của người kia mà thôi”.
Âm Tế Thiên híp mắt lại, lúc ấy hắn một lòng nghĩ tới ai đã hủy đi linh căn của Tịch Thiên, do đó Phản Quang Kính mới hiện lên bộ dạng của Thôn Phách? Hiên Viên Duật dường như đoán được cái gì, mặt ngẩn ra: “Đừng nói là ngươi đã nhìn thấy được người hủy linh căn của mình nha?”
Tất nhiên Âm Tế Thiên sẽ không kể chuyện này ra với y, bèn giả bộ đùa cợt: “Ngươi nghĩ xem ta có đủ khả năng để điều khiển Phản Quang Kính không? Chỉ là ta có cho người khác mượn nó, nên thuận tiện hỏi giùm thôi. À mà những gì xuất hiện trên Phản Quang Kính kia, có khi nào sai sự thật không?”. Hắn cũng không muốn báo thù nhầm người.
Hiên Viên Duật buồn cười nói: “Phản Quang Kính là tiên vật, ngươi cảm thấy nó sẽ sai sao?”
Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày. Như vậy thì xem ra, đúng là Thôn Phách đã hủy linh căn của Tịch Thiên rồi. Hiên Viên Duật thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Ta vẫn câu nói kia, không thể xem trước quá nhiều thiên cơ, mặc dù ngươi chỉ là cho người khác mượn nhưng vẫn sẽ bị liên lụy”.
Âm Tế Thiên cũng không để ý lắm, trừ việc muốn biết ai đã hủy linh căn của Tịch Thiên ra, thì chẳng còn gì khiến hắn cảm thấy hứng thú.
“Nói chuyện của Bắc Minh đi! Ngươi có biện pháp chữa khỏi cho Bắc Minh sao?”
Hiên Viên Duật nhướng mày: “Không phải bảo chúng ta một bên uống trà một bên thảo luận chuyện này à? Hiện giờ trà còn chưa bưng lên, ngươi cần gì phải nóng vội. Cũng không phải vừa nói ra miệng, liền có thể ngay lập tức chữa khỏi cho Minh sư đệ.”
Tất nhiên Âm Tế Thiên biết điều đó, bởi vậy hắn không phải sốt ruột chuyện này, mà hắn lo là hiện tại năm tên tà tu lão tổ cũng đang ở đây kìa. Tuy nhiên nhìn thần thái của bọn họ thì chắc hẳn chưa hay biết việc làm của Hư Không, bằng không ban nãy vừa trông thấy hắn, đã sớm nhào tới trói hắn đem đi rồi. Cho nên hắn muốn thừa dịp bọn họ chưa phát hiện, nhanh nhanh rời khỏi nơi này, càng sớm càng tốt. Âm Tế Thiên thản nhiên nói: “Ta không thích nói chuyện lúc uống trà!”
Hiên Viên Duật nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên tia không kiên nhẫn, đành nói: “Vậy thảo luận chuyện của Minh sư đệ trước đi. Chắc hẳn ngươi cũng đã biết, trong Thượng Cổ Bí Cảnh chứa đựng vô vàn bảo vật quý hiếm mà ta không thể nào đếm hết.”
Phó bản số 2 lên sàn (/
)/