Phật Môn Ác Thê

Chương 166: Chương 166: Thí Nghiệm (1)




CHƯƠNG 163: THÍ NGHIỆM (1)

Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày, quả thật Huyền Ngọc trưởng lão là một cái phiền phức. Nàng quay lại Bắc phủ, nếu không vì chuyện hắn và Bắc Minh làm lễ cưới thì cũng vì chuyện Bắc Minh mua Đồng mệnh chú phù lục nên đắc tội với Ngục Tuyền lão tổ. Rắc rối nhất không phải do nàng là trưởng lão của Thuần Trần phái mà bởi vì nàng là mẹ của Bắc Minh. Nếu muốn dạy dỗ nàng ta, hắn còn phải để ý đến cảm nhận của Bắc Minh nữa.

Âm Tế Thiên đứng yên tại chỗ, chỉ cần nghĩ đến chuyện mười năm trước Huyền Ngọc trưởng lão đối xử tệ bạc với Bắc Minh, cũng đủ khiến hắn không muốn nhìn thấy mặt nàng rồi. Hắn bình tĩnh ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói: “Không gặp!”

Bắc Thận sốt ruột nói: “Thiếu phu nhân không đi gặp phu nhân chỉ sợ là không được ổn cho lắm!”

Hư Không lập tức ghé gần đến bên tai Âm Tế Thiên, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi không muốn gặp Huyền Ngọc trưởng lão vậy chúng ta rời phủ đi chơi?”

Âm Tế Thiên hơi híp mắt lại. Hắn quả thật nên rời Bắc phủ ra ngoài xả hơi. Nhất là sau khi từ Vạn Yêu Sâm Lâm trở về, luôn không ngừng có người đến tìm hắn phiền toái, muốn yên bình một hai ngày cũng khó. Hơn nữa, mấy hôm tới có khi cũng đừng mong nhàn rỗi, tránh được Huyền Ngọc trưởng lão thì lại tới đám trưởng lão Bắc gia. Chắc chắc bọn họ sẽ tới đây hỏi chuyện khế ước yêu thú, không rõ ràng mọi việc thì nhất định sẽ không bỏ qua. Chưa hết, còn cả vụ Ngục Tuyền lão tổ, chờ lão ta tỉnh lại, nhất định sẽ tới Bắc gia quậy đến long trời lở đất.

Bất quá…

Âm Tế Thiên ngước mắt liếc sang Hư Không. Hắn cảm thấy ra ngoài đi chơi với Hư Không cũng không phải là chuyện sáng suốt cho lắm. Tuy Hư Không là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, nhưng nhất định y sẽ gây chuyện thị phi. Đi cùng với y, chỉ sợ khó mà giữ được mạng nhỏ này, đến lúc đó người chùi đít cho y cũng sẽ là mình chứ chẳng ai vào đây.

Ánh mắt Âm Tế Thiên lóe lên. Hay là đợi đến khi thoát được ra ngoài rồi liền tìm cách trốn khỏi Hư Không!

Âm Tế Thiên lấy từ trong nhẫn không gian ra Cao cấp thế thân phù mà Bắc Minh đã chuẩn bị sẵn, thổi một hơi. Ngay lập tức phù chú liền biến thành hình người, một Âm Tế Thiên giống y chang bản gốc. Hắn đẩy con rối về phía Bắc Thận, nói: “Ngươi mang nó đi gặp Huyền Ngọc trưởng lão! Nếu bị lộ, cứ bảo là ngươi không biết nó do phù chú biến thành, rồi đem mọi chuyện đổ lên người ta là được!”

Bắc Thận hơi do dự, nhưng thấy thái độ Âm Tế Thiên rất rõ ràng là không muốn đi gặp Huyền Ngọc trưởng lão, đành thở dài một hơi mang theo con rối rời khỏi sân viện.

Âm Tế Thiên đợi Bắc Thận khuất bóng mới nói với Bắc Duy Bắc Sinh: “Ta muốn xuất phủ ra ngoài dạo chơi khoảng bốn năm ngày, nhưng do các ngươi mặc y bào đặc biệt của Bắc gia nên rất dễ gây sự chú ý, sẽ khiến đám người Lăng gia phát hiện. Trước hãy trở về phòng đổi quần áo đi, sẵn chuẩn bị thêm đồ dùng cho vài ngày tới, sau đó quay lại đây tìm ta!”

Bắc Sinh Bắc Duy vừa nghe có thể rời phủ dạo chơi vài ngày liền hưng phấn chạy như bay về phòng của mình sửa soạn đồ đạc. Âm Tế Thiên kéo Hư Không trở về phòng, lấy trong nhẫn không gian ra hai cái Cao cấp thế thân phù, rồi đưa một trong số đó cho Hư Không, nói: “Nhân lúc bọn Bắc Sinh chưa quay lại. Chúng ta mau đi đi!”

Hư Không nghi hoặc hỏi: “Ngươi không định dẫn theo bọn chúng sao?”

Âm Tế Thiên thổi một cái vào phù chú, đáp: “Có sư phụ ở đây, ta cần gì phải dẫn thêm hộ vệ!”

“Cũng đúng! Vi sư nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!” Hư Không vừa nói vừa cười hí hửng, y khẽ cúi người thổi lên phù chú, rồi túm lấy Âm Tế Thiên bay ra ngoài cửa sổ. Hai người đi xuyên khu rừng trúc, đến gần bìa rừng hai người liền cấp tốc trèo qua tường. Vừa chạm mũi chân xuống đất, chợt nghe được có người giật mình kêu lên: “Hoa Không!”

Âm Tế Thiên suýt chút nữa hụt chân té ngã. Hắn quay đầu lại thì trông thấy hai tên đệ tử Bắc gia đang cười cười đi về phía Hư Không. Hư Không nhận ra bọn họ, lập tức tươi roi rói: “Hóa ra là Bắc Doanh và Bắc Tùng!”

Bắc Tùng nhìn hai người ngờ vực hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Hư Không tùy ý bịa bừa một lý do: “Ta và Minh thiếu phu nhân đang rèn luyện thân thể!”

Bắc Tùng và Bắc Doanh vừa nghe đến bốn chữ ‘Minh thiếu phu nhân’, khuôn mặt bỗng chốc cổ quái vô cùng. Bắc Doanh vội kéo Hư Không qua một bên nhỏ giọng nói: “Mặc dù ngươi là đệ tử trong viện Hoành trưởng lão thế nhưng đừng quá thân cận với Minh thiếu phu nhân thì tốt hơn!”

Hư Không nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

“Có vài người trong Bắc gia không thích hắn, nhất là sau chuyện hắn đắc tội Ngục Tuyền lão tổ, lại càng có người muốn đuổi hắn ra khỏi Bắc phủ!”

Hư Không nghe được tin Bắc gia đối đãi với đồ đệ cưng nhà mình tệ bạc như vậy, trong lòng không khỏi dâng trào tức tối, thật muốn đập một cái đánh bay tên trước mắt này, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn xuống. Hư Không cười cười: “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!”

Bắc Doanh và Bắc Tùng thấy Âm Tế Thiên cũng ở đây cho nên không nán lại làm gì, chỉ nói thêm vài câu rồi bỏ đi. Họ vừa quay lưng, sắc mặt Hư Không liền trầm xuống. Âm Tế Thiên mở miệng hỏi: “Sư phụ có trách ta vì ta đã đắc tội với Ngục Tuyền lão tổ không?”

Hư Không tức giận mắng: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Nhưng mà ta đắc tội Ngục Tuyền lão tổ thì sau này người trong Vạn Phật tự sẽ không thể khế ước với Yêu thú cao cấp nữa!”

Hư Không búng một cái lên trán hắn: “Chỉ không khế ước được với yêu thú cao cấp thôi mà, người cửa Phật chẳng để ý ba cái chuyện đó!”

Âm Tế Thiên gật gật đầu: “Cũng đúng! Người cửa Phật luôn phóng sinh, tất nhiên việc dùng khế ước để vây khốn một con yêu thú là chuyện đáng khinh thường nhất!”

Hư Không nghe hắn nói thế, vừa buồn cười vừa giận! Âm Tế Thiên biết Hư Không không trách hắn, cho nên cũng không dừng lại ở nơi này làm gì nữa, hai người lập tức đi về phía cửa tây của Bắc gia. Suốt đường đi không biết có bao nhiêu người gọi ‘Hoa Không’, dường như cứ có một ai đi qua là lại kêu một tiếng ‘Hoa Không’, không chỉ thế mà ai ai cũng nở nụ cười rất thân thiện. Âm Tế Thiên cảm thấy, chắc toàn bộ người trong Bắc gia đều biết đến Hoa Không.

Hắn thật rất bội phục nhân duyên của Hư Không, mới chỉ ngắn ngủi có nửa ngày đã quen được nhiều người như vậy rồi. Hai người ra khỏi cửa lớn Bắc phủ liền hòa vào biển người ở bên ngoài. Ngay khi Âm Tế Thiên đang nghĩ xem nên trốn khỏi Hư Không như thế nào thì y đột nhiên nói: “Tịch Thiên, ta muốn đi tìm bạn cũ một chút. Nhưng mà hắn lại không thích nhìn thấy người ngoài, cho nên ngươi đứng ngoài cửa đợi ta. Bọn ta chỉ nói vài câu thôi, một chén trà nhỏ là xong rồi!”

Âm Tế Thiên vừa nghe y nói thế liền vội vàng đồng ý. Hư Không kéo hắn vào một con hẻm nhỏ, bảy cong tám quẹo cuối cùng mới tới được tòa nhà của bạn cũ y.

“Ở cửa chờ ta, nếu có việc gì cứ quát to một tiếng!”

Hư Không dặn dò xong mới đẩy cửa đi vào. Nhưng y chỉ đẩy ra một cái khe nhỏ đủ cho một người chen vào, rồi lập tức khép lại ngay, một bộ thần thần bí bí không muốn cho Âm Tế Thiên nhìn thấy cảnh vật bên trong. Nhưng hành động như vậy lại càng khiến Âm Tế Thiên cảm thấy tò mò. Hắn vốn định dùng thấu thị để nhìn lén xem là ai ở bên trong nhưng rất nhanh đã bỏ ý định đó. Hắn cảm thấy làm như vậy không tốt lắm, đương nhiên không phải hành động đó không lễ phép mà hắn cho rằng nếu mình không còn tò mò nữa thì sẽ mất đi hứng thú với rất nhiều thứ. Ví dụ như, nếu hắn biết người ở bên trong là ai, hắn sẽ không còn hứng thú làm quen người đó nữa. Rồi nếu như Hư Không có ý định muốn giới thiệu người kia cho hắn, trừ phi người bên trong cực đặc biệt, bằng không hắn lại phải vờ hưng phấn.

Âm Tế Thiên lo rằng Hư Không rất nhanh sẽ trở ra, cho nên lại lấy thêm một Cao cấp thế thân phù làm thành con rối, sau đó gấp rút rời khỏi hẻm nhỏ, chen vào giữa dòng người náo nhiệt. Hiện tại, hắn không có dẫn Bắc Duy Bắc Sinh chuyên mặc đồng phục Bắc gia đi theo, cho nên cũng không cần thiết phải đội đấu lạp che khuất mặt. Huống chi đã có Vô Tịnh thay thế hắn làm ‘Minh thiếu gia phu nhân’ trong mắt mọi người, lại thêm mái tóc dài đằng sau, hắn tin chắc chẳng ai có thể nhìn ra hắn là Tịch Thiên của Vạn Phật tự.

Không có khăn che cho nên nhìn đồ vật cũng rõ ràng hơn nhiều.

Âm Tế Thiên chậm rãi đi dạo qua mấy sạp bán hàng rong, thấy cái gì cũng tò mò nhìn nhìn, cũng cầm lên xem xem, chán rồi thì trả lại chỗ cũ, đi đến quầy hàng kế tiếp.

Đúng lúc này, một tiếng kêu đầy lo lắng vang lên: “Vạn tổng quản! Vạn tổng quản!”

Âm Tế Thiên nghe xưng hô kia quen quen, bèn quay đầu nhìn về phía ấy. Ánh vào mắt hắn là Bắc Vạn Trọng mặt mũi xám xịt từ trong một cửa hàng chật ních người đi ra, đằng sau còn có sáu tên đệ tử của Thú Viên. Âm Tế Thiên thấy Bắc Vạn Trọng đi sang hướng này, liền quay đầu tránh né để khỏi bị bọn họ nhận ra.

Đợi cho bọn họ đi xa rồi, hắn mới lọ mọ hướng về phía cửa hàng mà Bắc Vạn Trọng vừa bước ra. Chen chen chúc chúc trong đám người, hắn ngước mắt nhìn vào.

Chỉ thấy ở bên trong bày rất nhiều bàn nhỏ, ở mỗi cái bàn đều đặt một viên yêu đan, không khỏi khiến người ta có cảm giác đây là một cửa hàng bán yêu đan. Âm Tế Thiên ngẩng đầu nhìn lên tấm biển của cửa hàng, phía góc dưới có khắc một chữ Hoa nho nhỏ. Hửm? Không phải là cửa hàng của Bắc gia, vậy Bắc Vạn Trọng tới đây làm gì?

Hắn tò mò vỗ vỗ bả vai của nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh, hỏi: “Vị đạo hữu này, xin cho hỏi, đây là cửa hàng bán yêu đan sao?”

Người kia nghe thấy hắn hỏi, nhịn không được cười ra tiếng: “Đạo hữu, ngươi thật biết nói đùa. Chỉ nhìn thôi cũng biết đây là nơi thí nghiệm Ngự thú sư mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.