CHƯƠNG 226: THƯỢNG CỔ BÍ CẢNH (10)
Thôn Phách chuyển đề tài hỏi: “Sao ngươi phát hiện ra được ta chính là Thôn Phách?”
Âm Tế Thiên nhớ lại đêm đó nói: “Lúc thả hà đăng, ta muốn nhìn thử xem một tên tà tu sẽ cầu nguyện những gì, cho nên ta lén dùng thấu thị! Bất quá, ta thật không ngờ trên hà đăng lại cất giấu bí mật lớn đến như vậy!”
Thôn Phách chợt nhớ tới, năng lực thấu thị của Âm Tế Thiên có thể nhìn rõ sự vật ở ngoài đó cả ngàn dặm, bởi thế xem được nguyện vọng trên hà đăng cũng không có gì kỳ quái!
Mắt y nảy lên ý cười: “Đêm đó ngươi cũng đá ta văng xuống sông, vậy xem như bù trừ việc ta cắm đũa vào mũi ngươi nhé!”
Âm Tế Thiên thở phì phò trừng y: “Hai cái này sao tính chung với nhau được? Ta cho ngươi biết, cả đời này ngươi cũng không bôi xóa được nó đâu! Ta muốn ngươi thiếu ta cả đời!”
Thôn Phách sảng khoái đáp: “Được! Bất quá, ngươi cũng phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta, ta sợ lúc ta muốn trả nợ thì lại tìm không thấy ngươi!”
Âm Tế Thiên nghe Thôn Phách bẻ cong sự thật từ trả nợ thành ở bên cạnh y suốt đời, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đại ngốc!”
Thôn Phách biết được hắn thật lòng không để ý đến thân phận cùng những việc mà mình đã làm, cả người buông lỏng, sung sướng cúi đầu mút lấy đôi môi nhỏ nhắn đang mỉm cười kia!
Khi Âm Tế Thiên chạm vào môi y, hắn hơi ngẩn ra, vội hỏi: “Tại sao môi của ngươi lại lạnh như vậy?”
Cho dù là lúc Bắc Minh đang phát bệnh, cũng chưa từng lạnh lẽo như thế này. Cứ như hôn một thi thể đã chết nhiều ngày ấy!
Thôn Phách khẽ dừng lại một chút, buông Âm Tế Thiên ra, bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện đã tới nước này, ta cũng không gạt ngươi nữa. Hiện tại, ta đang dùng thực thể do hồn phách tu luyện thành, tất nhiên trên người sẽ không có độ ấm!”
Âm Tế Thiên quan tâm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thôn Phách ôm Ân Tế Thiên ngồi xuống đất, nói: “Năm đó, sau khi ta bị trọng thương thì hồn phách bắt đầu mất ổn định, dẫn đến linh hồn thường xuyên bị xuất khiếu. Tuy nhiên tìm mãi mà không ra nguyên do, cha sợ ta bị sứ giả Minh ngục câu mất hồn phách, cho nên đề nghị ta luyện quỷ tu, tạo thành một thân thể khác.”
“Do vốn dĩ ta đã có sẵn tu vi, bởi vậy thời điểm tạo thành thân thể mới, tu vi của ta trực tiếp nằm ở Hồn Đan Kỳ đỉnh cấp, cũng chính là cảnh giới Trúc Cơ Kỳ đỉnh cấp của tu sĩ chính phái. Lại thêm ta tư chất cao, tốc độ tu luyện rất nhanh, cơ hồ chưa từng gặp phải bình cảnh, cho nên thăng cấp cũng mau. Kế đó, ta gặp được Si Mị lão tổ và Võng Lượng lão tổ, bọn họ thấy tư chất tu luyện của ta không tồi, liền thu nhận ta làm môn hạ, đồng thời trở thành đồ đệ của bọn họ!”
Thôn Phách nói tới đây, hơi khẽ nhíu mày: “Tuy nhiên, bốn năm trước, cảnh giới của ta đột nhiên ngừng lại không tiến thêm được nữa, chẳng có cách nào để đột phá mà thăng cấp. Võng Lượng sư phụ hao hết toàn bộ tâm tư mới tìm được nguyên nhân, là trong cơ thể ta thiếu một hồn!”
Âm Tế Thiên nhớ lúc ở trong tượng đá, Bắc Minh từng bảo rằng có người nói cơ thể y bị thiếu mất một hồn, hóa ra là do Võng Lượng lão tổ cho y biết!
“Cũng từ khi đó, hồn phách của ta lại bắt đầu không ổn định. Cần phải hút linh hồn của người khác, mới có thể duy trì cơ thể giống với người bình thường. Mà Bắc Minh thường xuyên bệnh lên bệnh xuống, cũng là do bị Thôn Phách ảnh hưởng! Hiện tại, cơ thể của ta lạnh như vầy là do không thể đột phá Luyện Hồn Kỳ, cũng chính là Luyện Hư Kỳ của tu sĩ chính phái. Nói cách khác, Thôn Phách không phải là một con người!”
Âm Tế Thiên nghe đến câu sau cùng, trái tim trở nên run rẩy, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện mình làm thế nào cũng không phát ra tiếng được!
Một hồi lâu, hắn mới gian nan mở miệng hỏi: “Cơ thể Bắc Minh đâu?”
Thôn Phách mang mặt nạ vào, giải thích: “Được ta giấu ở một nơi khác, ta có bố trí kết giới, cho nên ngươi không cần lo lắng. Chắc do trong cơ thể Bắc Minh có mảnh ngụy hồn, bởi vậy sau khi Thôn Phách thoát ly khỏi cơ thể đó, nó vẫn hô hấp giống hệt như đang ngủ!”
Âm Tế Thiên nhìn theo cái mặt nạ màu trắng của y: “Ta cũng biết ngươi là Bắc Minh rồi, sao còn phải đeo mặt nạ?”
Thôn Phách trầm mặc một lát, nói: “Bởi vì linh hồn bất ổn, không thể hoàn toàn ngưng tụ ra khuôn mặt được. Bởi thế phải đeo mặt nạ, nếu không một lát nữa sẽ làm ngươi sợ!”
Âm Tế Thiên nhíu mày: “Nhưng không phải vừa rồi ngươi mới …”
Thôn Phách đánh gãy lời nói của hắn: “Vừa rồi ngươi nhìn thấy, là do ta hao tổn linh lực ngưng tụ ra!”
Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm y một lúc lâu, rồi mới rầu rĩ nói: “Ta từng nhìn thấy khuôn mặt của ngươi khi không có lớp ngưng tụ kia!”
Thôn Phách thoáng kinh ngạc: “Lúc nào?”
“Hôm từ Vạn Yêu Sâm Lâm trở về, ta từng lén dùng thấu thị nhìn khuôn mặt của ngươi! Lúc ấy…” Âm Tế Thiên ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói: “Thiếu chút nữa bị khuôn mặt của ngươi dọa sợ tới mức té khỏi đại thụ!”
Thôn Phách cười ra tiếng, đừng nói Âm Tế Thiên, đến ngay cả hắn khi nhìn thấy khuôn mặt mình còn cảm thấy sợ hãi mà!
Âm Tế Thiên vội nói lảng sang chuyện khác: “Si Mị lão tổ và Võng Lượng lão tổ có biết chuyện ngươi là Bắc Minh không?”
Theo tình huống này, hẳn hai vị lão tổ còn chưa biết chuyện gì!
Thôn Phách lắc đầu: “Không biết! Khi gặp bọn họ ta dùng khuôn mặt khác!”
“Ta thấy hai vị lão tổ đối xử với ngươi cũng không tệ!”
Thôn Phách không phủ nhận: “Mặc dù bọn họ là tà tu, nhưng đối xử với người của mình rất là tốt! So với một số tu sĩ chính phái luôn giả nhân giả nghĩa thì hai vị sư phụ quả thật hơn hẳn! Đối với ta, bọn họ như là cha mẹ khác của ta! Bọn họ…”
Y khẽ ngập ngừng, định kể một chút sự tình của hai vị lão tổ, nhưng nghĩ đến người trong ngực là tu sĩ chính đạo, sợ nói tốt về hai người tà tu kia sẽ khiến hắn cảm thấy phản cảm, đành dừng lại!
Âm Tế Thiên kỳ quái nhìn y: “Sao không nói nữa?”
Thôn Phách thăm dò: “Ngươi không ghét tà tu sao?”
Lúc Đại hôn, Tịch Thiên từng nói, trong lòng hắn có chút khúc mắc với tà tu!
Âm Tế Thiên buồn cười nói: “Mắc mớ gì ta phải ghét tà tu. Khi đó ta bảo thế là để ngươi khó chịu trong lòng thôi! Tóm lại, ta không có phản cảm với phe tà tu, trong mắt ta tà tu hay chính phái đều như nhau cả! Đúng rồi, sao ngươi biết ta đã phát hiện ra Bắc Minh chính là Thôn Phách?”
“Từ lúc ngươi rút Chân Cú Kiếm ra khỏi vách đá, ta liền bắt đầu nghi ngờ!”
Thôn Phách nhắc đến Chân Cú Kiếm, ba chữ kia cơ hồ là từ trong kẽ răng văng ra: “Khi đó ta đoán ngươi không hề bị Võng Lượng sư phụ phong ấn linh lực, nhưng nếu không bị phong ấn linh lực, thì cớ gì không chạy khỏi Quỷ Tông Phái. Với khả năng thuấn di của ngươi, nếu muốn chạy trốn khỏi Quỷ Tông Phái, hẳn là chuyện rất dễ dàng!”
“Còn có, ngươi nói do ngươi không có linh lực nên không giết ta, tuy nhiên đến khi ngươi có linh lực ngươi vẫn không giết ta. Bởi thế ta nghĩ, chắc chắn có nguyên nhân gì đó, ngươi mới chịu ở lại Quỷ Tông Phái! Bất quá, ta không đoán được nó là gì!”
Thôn Phách khẽ cười: “Cuối cùng suy nghĩ lại, ta mới hiểu là ngươi đã phát hiện ra thân phận của ta! Ví dụ như, có ai mà chuẩn bị giết người báo thù, lại phí hơi phí sức bắt về cho ta hút linh hồn! Lại ví dự như, ngươi sợ ta bị thương, cho dù để mũi khoan đen kia chạm nhẹ vào ta một chút, ngươi cũng không làm được. Bởi thế, ta liền khẳng định, chắc chắn ngươi đã biết ta là Bắc Minh!”
Nói tới đây, mắt y khẽ tối lại: “Tuy rằng ta rất tự tin ngươi sẽ không giết ta, nhưng ta lại không có tự tin khiến ngươi không rời bỏ ta!”
Âm Tế Thiên bất mãn hừ hừ hai tiếng: “Coi như ngươi thông minh! Nếu không, chờ đến khi ta mất hết kiên nhẫn, ngươi sẽ biết tay!”
“Tịch Thiên! Thật xin lỗi!” Thôn Phách áy náy nói.
Âm Tế Thiên im lặng tiếp nhận lời xin lỗi kia. Một hồi lâu sau, mới lên tiếng: “Kỳ thật, ta chẳng mảy may hận thù việc ngươi hủy linh căn của ta. Ngay cả khi không phải là ngươi làm, thì ta vẫn như thế. Ta nóng lòng tìm ra hung thủ, cũng vì muốn có thể sớm phòng bị, không đến mức địch trong tối ta ngoài sáng, bị vây dưới tình thế bất lợi! Có câu nói rất hay, có mất tất có được! Nếu ta không bị hủy linh căn, sẽ chẳng có bản lĩnh lợi hại thế này? Dù có tu luyện thêm ngàn năm nữa, cũng chưa chắc có được năng lực ấy!”
Thôn Phách tò mò hỏi: “Mà linh lực của ngươi là làm sao? Chẳng lẽ Võng Lượng sư phụ không có phong ấn nó lạ?”
Âm Tế Thiên giải thích: “Đúng là Võng Lượng lão tổ có phong ấn linh lực của ta, tuy nhiên năng lực của ta không phải dựa vào linh lực mới có thể triển khai! Ta tu luyện không giống với tu sĩ bình thường, mà là lực linh hồn, mượn nó cường hóa năm giác quan. Lực lượng, tốc độ và trí nhớ cũng là một bộ phận trong cơ thể, không có liên quan gì đến linh lực. Tựa như ngươi bị phong ấn linh lực, vẫn có thể nhìn, có thể nghe, có thể nói, có thể ngửi. Tình huống cụ thể thì ta không rõ lắm, cho nên thật không biết giải thích với ngươi như thế nào!”
“Còn lý do tại sao ta đột nhiên trở thành Ngự thú sư, ta cũng không biết!” Hắn nhăn mày: “Ta cảm thấy hẳn là Hư Không biết rất nhiều chuyện, nhưng mà y không chịu nói. Hơn nữa y còn bảo thơi cơ chín mùi tất sẽ rõ!”
Thôn Phách không rõ lực linh hồn mà hắn nói là cái gì, chỉ mơ hồ rằng nó có thể giúp Tịch Thiên tu luyện!
Y thấy sắc trời sắp sáng, liền kéo Âm Tế Thiên ngồi lên trên Khế ước thú, quay lại chỗ mà bọn họ rời đi khi nãy. Đến cách đó khoảng nửa dặm, y ra lệnh bảo Khế ước thú dừng lại.
Kế tiếp, y bước qua một gốc đại thụ, phá vỡ kết giới được bố trí xung quanh ấy, ngay tức khắc, cơ thể Bắc Minh hiện ra trước mắt bọn họ.
Âm Tế Thiên đứng cách đó không xa, chính mắt nhìn thấy Thôn Phách trở lại trong cơ thể Bắc Minh, cho đến khi cả hai người hợp lại thành một, Bắc Minh nằm dưới đất mới chậm rãi mở mắt ra!