CHƯƠNG 220: THƯỢNG CỔ BÍ CẢNH (4) – GẶP NHAU.
Thanh Liên sửng sốt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng khi y nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Âm Tế Thiên thì đành ngậm miệng lại, yên lặng không tiếng động tiếp tục đi về phía trước.
Huyền Ngọc trưởng lão triệu hồi thêm hai con Yêu thú cấp tám ra nữa. Âm Tế Thiên liếc nhìn nàng một cái rồi cất Đồ Lam Hoa vào trong Nhẫn không gian, chẳng chút do dự xoay người rời đi.
Nói hắn độc ác cũng được, nói hắn thấy chết mà không cứu cũng chả sao, Huyền Ngọc trưởng lão sống hay chết, có liên quan gì tới hắn?
Mặc dù nàng hái thảo dược là vì Bắc Minh, thế nhưng đó là việc mà nàng phải làm. Nếu năm đó nàng không bỏ mặc Bắc Minh, mọi chuyện đã không như thế này. Hiện tại muốn hối hận, thì cũng nên trả một cái giá khá lớn!
Âm Tế Thiên lạnh mặt đi theo phía sau Thanh Liên!
Thanh Liên không quay đầu lại nhìn hắn, tuy nhiên vẫn cảm giác được khí lạnh khiến người khác phải sợ run đang bắn ra bốn phía.
Chẳng biết có phải do y nghĩ nhiều hay không, mà nhờ khí lạnh do người phía sau tản mát ra, cho nên Thực Yêu không còn dám tiếp tục tấn công tới nữa.
À không, Thực Yêu chỉ công kích ba người Kế Đường, còn y và Âm đạo hữu lại bình an vô sự.
Đi một hồi lâu, Chương Nhạc đột nhiên khựng bước: “Hình như ta có nghe thấy tiếng đánh nhau!”
Vân Tân hưng phấn nói: “Ta cũng có nghe!”
Tuy nhiên Kế Đường lại không kích động như bọn họ, gã lý trí nói: “Chúng ta hãy dò la xem có nguy hiểm hay không rồi hãy tính sau!”
Nếu phía trước là tu sĩ của môn phái nào đó đang đánh nhau với Thực Yêu cấp cao, mà đúng lúc này bọn họ lại lượn qua, thì chẳng khác nào đi tìm chết.
Chương Nhạc đồng ý gật đầu: “Để ta dùng thần thức tra xét xem sao!”
Hắn thả thần thức ra, phóng về hướng ấy, sau khi thấy rõ mọi việc xảy ra, mới mở miệng nói: “Ta thấy có mười tu sĩ đang đánh nhau với đám Thực Yêu cấp thấp. Không quá nguy hiểm, thế nhưng tu vi của bọn họ không cao, chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ thôi.”
Kế Cường nói: “Nhiều người một chút cũng dễ chiếu cố nhau hơn!”
“Vậy chúng ta đi qua!”
Chương Nhạc dẫn đầu tiến về phía mười tên tu sĩ kia.
Mười tên tu sĩ kia nhìn thấy Chương Nhạc đi tới, ánh mắt tức khắc sáng ngời, trong đó có một người là đệ tử của Lăng Âm Các, hưng phấn chạy nhanh lại chỗ Chương Nhạc: “Đệ tử Khúc Dĩnh ra mắt sư thúc!”
Chương Nhạc thấy Khúc Dĩnh mặc áo bào của Lăng Âm Các, gật gật đầu: “Đợi một lát chúng ta cùng nhau rời khỏi cánh rừng này!”
Khúc Dĩnh cao hứng gật đầu liên tục, chín tên tu sĩ còn lại cũng lộ ra vẻ phấn khởi.
Lúc này, Kế Đường xoay người nhìn Âm Tế Thiên, ánh mắt lóe lên, nói: “Vừa rồi, Huyền Ngọc trưởng lão có đưa cho ngươi một gốc Đồ Lam Hoa, đúng không?”
Vân Tân và Chương Nhạc đều quay sang nhìn Âm Tế Thiên!
Âm Tế Thiên cau mày: “Đúng vậy!”
Kế Đường mỉm cười: “Nếu đã như thế, ngươi hẳn nên đem Đồ Lam Hoa chia thành sáu phần. Hai phần trong đó là của ngươi và Huyền Ngọc trưởng lão, còn lại là của bốn người chúng ta!”
Thanh Liên sửng sốt, cả giận nói: “Đó là Huyền Ngọc trưởng lão đưa cho Âm đạo hữu, ngươi dựa vào cái gì mà đòi chia phần? Huống chi Đồ Lam Hoa không thể chia nhỏ được, bằng không sẽ mất công hiệu.”
Ánh mắt Kế Đường trở nên lạnh lùng: “Chẳng nhẽ Thanh Liên đạo hữu không biết quy tắc trong Bí cảnh sao? Kiến giả hữu phân. Nếu bọn ta cũng nhìn thấy Đồ Lam Hoa, vậy tính ra ai ai cũng có phần. Các ngươi nói xem có đúng hay không?”
(Ai nhìn thấy cũng đều được chia phần).
Chương Nhạc gật đầu, Khúc Dĩnh cũng đi theo phụ họa: “Đúng, kiến giả hữu phân!”
Trên mặt Vân Tân thoáng có chút chần chờ. Nàng nhớ lúc Huyền Ngọc trưởng lão vứt Đồ Lam Hoa cho Âm đạo hữu, có gọi hắn là Tịch Thiên, còn bảo đưa lại cho Minh nhi. Nếu nàng đoán không sai, Minh nhi mà Huyền Ngọc trưởng lão nói chính là Minh thiếu gia của Bắc gia, như vậy Âm đạo hữu chính là…
Thanh Liên vẫn tức giận bất bình: “Ta không cần biết quy củ gì hết. Rõ ràng Huyền Ngọc trưởng lão đã liều mạng để lấy Đồ Lam Hoa đưa cho Âm đạo hữu, chứ không phải đưa cho các ngươi.”
“Thanh Liên đạo hữu, ngươi có quyền không lấy phần của ngươi nhưng bọn ta thì không như thế! Đương nhiên, ta cũng biết là Đồ Lam Hoa không thể phân chia. Bất quá, Âm đạo hữu có thể dùng những thứ khác để bồi thường cho chúng ta. Tính từ linh khí mà Đồ Lam Hoa phát ra, giá trị của nó ít nhất cũng phải mười vạn linh thạch thượng phẩm. Nếu Âm đạo hữu không có nhiều linh thạch như vậy, xin hãy đưa y bào và kiếm của ngươi cho bọn ta.”
Kế Đường nói xong, đáy mắt khó có thể kềm chế được tia tha lam, cứ nhìn chằm chằm vào y bào và Chân Cú Kiếm trong tay Âm Tế Thiên!
Âm Tế Thiên cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là tham lam kiếm với y bào của ta, chỉ có thế thôi hà tất phải đem Đồ Lam Hoa ra làm cái cớ, thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm!”
Kế Đường đỏ mắt trừng hắn: “Đây chẳng phải lấy cớ, mà là thứ bọn ta nên được!”
Vân Tân nhìn chu sa chí giữa mày Âm Tế Thiên, lên tiếng nói: “Đúng là Huyền Ngọc trưởng lão đưa Đồ Lam Hoa cho Âm đạo hữu. Huống chi từ đầu tới cuối, nàng ấy chỉ bảo chúng ta đi trước, chứ không bắt chúng ta giúp sức, bởi thế chúng ta không có quyền chia phần!”
Kế Đường cười lạnh: “Nếu Huyền Ngọc trưởng lão không hái Đồ Lam Hoa, chúng ta sẽ đụng phải Thực Yêu cao cấp à? Về phần ngươi, không muốn chia phần, thì hãy câm miệng đi!”
“Ngươi…”
Vân Tân chán nản, cảnh giới của nàng cao hơn Kế Đường, vậy mà Kế Đường lại không chút kiêng nể leo lên đầu của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ ngồi. Nếu không phải còn một Hóa Thần kỳ như Chương Nhạc đang muốn chia phần, gã ta ăn gan hùm cũng không dám lớn tiếng như vậy.
Thanh Liên chưa từng thấy ai vô sỉ đến thế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Nếu bọn ta không đưa, ngươi định làm gì?”
Kế Đường hung ác nói: “Nếu các ngươi không đưa, thì cũng đừng trách bọn ta không khách khí!”
Khóe miệng Âm Tế Thiên nhếch lên nụ cười mỉa mai: “Thật muốn nhìn xem các ngươi không khách khí là như thế nào!”
Kế Đường nhìn về phía Chương Nhạc, Chương Nhạc khinh miệt liếc hai người Âm Tế Thiên, cảm thấy bọn họ rất không biết tự lượng sức.
Thanh Liên và Vân Tân tức khắc căng thẳng cả người, đoán được Chương Nhạc có ý định phóng uy áp ra chèn ép bọn họ, đang chuẩn bị triệu hồi Yêu thú. Thì đột nhiên, ở cách bọn họ không xa, truyền đến tiếng gầm rừ của Yêu thú cấp cao. Nhất thời, toàn bộ mặt đất bởi vì sóng âm cường đại mà rung chuyển!!
Mọi người cực độ sợ hãi, vội vàng rút kiếm, nhìn về phía phát ra tiếng gầm rừ.
Âm Tế Thiên sửng sốt, nhưng nháy mắt khuôn mặt ánh lên tia hưng phấn, không kìm lòng được mà chạy về phía ấy!
Thanh Liên lo lắng gọi một tiếng: “Âm đạo hữu!”
Âm Tế Thiên nói: “Không được đi theo ta!”
Hắn mới vừa tiến tới hai bước, thì đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra hơn mười cái bóng. Mọi người nhìn kĩ lại, phát hiện thấy đó là mười bốn con Yêu thú đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng trước mặt Âm Tế Thiên. Trong đó có bảy con Yêu thú được mặc trang bị phẩm cấp linh bảo, uy phong lẫm lẫm, khí phách mười phần, dưới chân còn đạp lên đám Thực Yêu, cứ như đạp những con kiến.
Khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ hơn nữa là, trong bảy con Yêu thú đó, thậm chí còn có một con Yêu thú cấp mười. Trừ việc này ra, cư nhiên có một nam tử áo trắng ngồi trên lưng của con Yêu thú cấp mười, mặt y lạnh tựa ngọc, giống như tiên nhân hạ phàm, không khỏi khiến người ta tim đập thình thịch.
Các con yêu thú còn lại cũng có người ngồi, nhưng không có ai có thể hấp dẫn tầm mắt của mọi người giống như nam tử áo trắng!
Mọi người thở phào một hơi, hóa ra là Khế ước thú của tu sĩ.
Cùng lúc đó, bọn họ nhìn thấy Âm Tế Thiên hưng phấn phóng người lên, nhào vào lòng nam tử áo trắng đang ngồi trên lưng Yêu thú cấp mười, kích động đè y xuống, hung hăng mút vào đôi môi kia.
Mọi người sửng sốt, Kế Đường lấy lại tinh thần, nhăn mày hỏi: “Đừng nói là hắn muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc vị tu sĩ kia hòng khiến y giúp hắn đối phó chúng ta?”
Chương Nhạc cười lạnh nói: “Quả thật dung mạo của hắn vô cùng diễm lệ, muốn thông đồng với vị tu sĩ kia cũng không có gì kỳ quái!”
Thanh Liên nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, cười nhạo một tiếng, nhưng không giải thích bất kì cái gì, ánh mắt chỉ hơi tối sầm lại.
Vân Tâm lườm Kế Đường một cái sắc lẻm.
Ngay khi bọn họ ai ai cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Âm Tế Thiên, thì nam tử áo trắng lại chủ động vươn hai tay ra, một bên siết chặt lấy thắt lưng Âm Tế Thiên, một bên dùng sức giữ ót của hắn, điên cuồng quấn quýt lấy đầu lưỡi mềm mại trước mắt. Đến lúc cả hai người không thở được nữa, mới lưu luyến buông nhau ra, nhưng vẫn thân mật khăng khít hôn má, mũi, mắt, trán… của đối phương.
Thời điểm Âm Tế Thiên hôn tai của đối phương, hắn không kìm lòng được mà nỉ non nói: “Bắc Minh! Ta nhớ ngươi, ta rất nhớ ngươi!”
“Ta cũng vậy!”
Bắc Minh khàn giọng hôn lên môi nhỏ của Âm Tế Thiên, cởi đai lưng trên người hắn, đưa tay sờ vào bên trong áo.
Mọi người nhìn đến đây, trợn to hai mắt miệng mồm há hốc.
Lúc này, Yêu thú cấp mười như muốn làm tấm thảm cho bọn họ, thân thể dần dần biến lớn hơn, để hai người trên lưng có thể thoải mái một chút, sau đó nằm úp sấp xuống.
Mà sáu con thú chung quanh cũng theo đó biến lớn, vây quanh con Yêu thú cấp mười, ngăn trở tầm mắt của mọi người, đồng thời cũng che đi luôn hai người đang ở bên trong.
Kế Đường líu lưỡi nhìn một màn này: “Không lẽ bọn họ định làm chuyện kia ngay tại đây!”
Trên trán mọi người trượt xuống mấy cái lằn đen: “Nhìn tình hình này có vẻ đúng như thế!”
“Nhưng mà, đây chính là Thượng Cổ Bí Cảnh, một chỗ nguy hiểm như vậy, bọn họ thế nhưng còn hưng trí lên được!”
Vân Tân câu môi mỉm cười: “Không kìm lòng nổi!”
Kế Đường cười lạnh: “Ta thấy là lộ thủy tình duyên đi!”
(419 đó)
Vân Tân giễu cợt nhìn gã: “Người ta là đạo lữ của nhau, sao lại là lộ thủy tình duyên chứ.”
Kế Đường và Chương Nhạc: “…”