CHƯƠNG 278: TỊCH THIÊN NHIỆT TÌNH THẬT ĐẤY.
Nghe vậy, Bắc Minh nín cười nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên bĩu môi: “Bộ làm nổ Lò luyện đan là kỳ lạ lắm sao?”
“Không!” Hiên Viên Duật nhếch môi: “Nhưng ta thắc mắc một điều, ngươi làm cách nào khiến Lò luyện đan nổ được vậy.”
Âm Tế Thiên vốn chẳng định kể cho Hiên Viên Duật nghe. Thế nhưng nhìn sang Bắc Minh, thấy y cũng đầy mặt tò mò. Cho nên đành phải tường thuật lại một lần.
Bắc Minh nghe xong, phải cố gắng lắm mới không ha ha cười lên: “Ý ngươi là ngươi bỏ hơn ba mươi loại thảo dược vào trong Lò luyện đan cùng một lúc?”
“Đúng thế!” Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn y hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Bắc Minh ngắn gọn trả lời: “Vấn đề cũng không quá lớn.”
Chỉ là, có một số loại thảo dược thường gây bài xích lẫn nhau. Nếu Luyện đan mà gặp phải hai loại thảo dược như vậy, nên cho một loại đầu tiên nhất và một loại cuối cùng nhất. Nếu không, khi chúng nó ngưng kết lại, sẽ bạo đan, dẫn đến nổ tung Lò luyện đan.
Người không học qua Luyện đan, sẽ không biết được chuyện này.
Âm Tế Thiên cũng chẳng để tâm, nhún vai: “Ai mà rảnh nghĩ nhiều như vậy, ta không biết cách Luyện đan nên làm bừa thôi. Hơn nữa, ta bị người chế nhạo quên rồi, bọn họ muốn cười như thế nào thì cười như thế đó đi.”
Tuy hắn đã tỏ rõ mình không để tâm, thế nhưng Bắc Minh vẫn rất đau lòng. Nếu ngày xưa y không hủy đi linh căn của Tịch Thiên, vậy hắn cũng sẽ không bị người khác khinh thường. Hiên Viên Duật vẫn tiếp tục tò mò:
“Nói vậy, ngươi đã thành công khiến thảo dược kết lại với nhau rồi? Nhưng mà muốn thảo dược kết lại, buột phải có lửa thiêu đốt. Tuy nhiên, ngươi không có hỏa linh căn, vậy sao ngươi đốt được Lò luyện đan?”
Nụ cười của Bắc Minh cũng nhạt đi, thờ ơ nói: “Đốt được Lò luyện đan, cũng phải mất chín trâu hai hổ đây.”
Âm Tế Thiên nói: “Đúng vậy! Bất quá chỉ cần một mồi lửa là xong ngay thôi.”
Hắn ngu mới nói cho Hiên Viên Duật biết là mình dùng tinh thần lực thay cho hỏa linh căn. Hiên Viên Duật nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, bao nhiêu tò mò cũng bay sạch, xì một cái:
“Không có củi, chỉ có mồi lửa thì làm sao mà đốt lên được.”
Nghĩ y là kẻ ngốc chắc. Nếu củi lửa bình thường mà Luyện đan được, vậy Luyện đan sư cũng không hiếm như thế này.
“Ngươi cứ coi như là ta đã chuẩn bị sẵn một đống củi lớn đi.” Âm Tế Thiên lôi Bắc Minh trở về phòng của bọn họ.
Bắc Minh hỏi: “Ngươi làm nổ mất Lò luyện đan, thế Quỷ Nhiễm tiên trưởng có làm khó ngươi không? Ngày mai, ngươi còn đi Khí Đan Phủ được không?”
Âm Tế Thiên cũng lập tức kể: “Đương nhiên Quỷ Nhiễm tiên trưởng không dễ dàng bỏ qua rồi. Lúc mà Lò luyện đan nổ, cả Đan phòng lẫn Đại điện đều rung chuyển. Làm cho hơn một ngàn ba trăm loại thảo dược mới vừa được sắp xếp cẩn thận xong, bị rơi xuống đất, xáo trộn hết cả lên. Quỷ Nhiễm tiên trưởng bảo ta phân chia được hết đống thảo dược đó, mới để cho ta đi.”
Bắc Minh nhất thời kinh ngạc: “Một mình ngươi làm?”
Trong vài canh giờ, chỉ một mình hắn phân chia được hơn một ngàn ba trăm loại thảo dược ư?
“Ừm. Mà mấy cái tên đệ tử quý tộc đó cũng thật đáng ghét, trước khi rời đi còn cố tình đá thảo dược cho nó thêm lộn xộn! Khiến ta mất đến 4 canh giờ mới làm xong.”
Hiên Viên Duật nhìn bóng lưng nói cười vui vẻ của bọn họ, đáy mắt khẽ chìm, làm người ta không đoán được y đang nghĩ gì. Lúc hai người vừa trở về phòng, Âm Tế Thiên liền quan tâm hỏi:
“Ngươi trở về thân thể của mình đi!”
“Ừ.”
Bắc Minh lấy thân thể của mình ra, sau đó chui vào. Nhưng bất ngờ, thân thể Bắc Minh giống như bị co rút ấy, cả người nháy mắt hóa nhỏ. Âm Tế Thiên ngạc nhiên nhìn Bắc Dực Đồng xuất hiện: “Chuyện gì… thế này?”
Trước kia, hắn mới chỉ nhìn qua cảnh Bắc Dực Đồng biến thành Bắc Minh mà thôi, còn ngược lại vẫn chưa được thấy bao giờ.
Bắc Dực Đồng mở mắt, phát hiện ánh mắt ngạc nhiên của Âm Tế Thiên, vươn tay ra xem thử. Đôi bàn tay nho nhỏ của trẻ con khiến y không khỏi nhíu chặt mày:
“Chắc hôm nay ngươi tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên thân thể không chống đỡ được, mới biến thành trẻ con.” Âm Tế Thiên ôm lấy Bắc Dực Đồng, vui vẻ hôn lên cái mặt bánh bao: “Như thế cũng tốt. Ta đã nửa năm rồi chưa được nhìn bộ dáng trẻ con của ngươi.”
Bắc Dực Đồng bất mãn nói: “Trẻ con tốt ở chỗ nào! Chẳng hoan ái với ngươi được.”
Đã tầm nửa tháng y và Tịch Thiên chưa gần gũi, y vốn định hôm nay trở về thì hai người cùng lăn lên giường, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này. Âm Tế Thiên tức giận nhéo má nhóc con:
“Sao lúc nào ngươi cũng nghĩ đến ba cái chuyện kia vậy?”
Bắc Dực Đồng bình tĩnh nhìn hắn: “Thế ngươi không muốn sao?”
Y thực sự muốn đè thiếu niên xuống, hung hăng tiến vào bên trong hắn, khiến cả người hắn đều lưu lại hương vị của mình. Đột nhiên, y chợt nhớ tới lần Tịch Thiên say rượu ở Phàm giới, hắn đã rất chủ động. Bắc Dực Đồng nghĩ tới đây, đôi mắt lóe lên một cái, lấy từ trong Nhẫn không gian ra một vò rượu.
Âm Tế Thiên ngạc nhiên hỏi: “Sao trong Nhẫn không gian của ngươi lại có rượu?”
“Cái này… ta mua lúc ở Phàm giới. Ngươi có muốn nếm thử không?”
Âm Tế Thiên vừa hưng phấn lại có chút chần chừ, mâu thuẫn nói: “Thế nhưng, chỉ uống một chén ta liền bất tỉnh nhân sự. Hơn nữa sẽ ngủ mất hai ba ngày, ngươi đừng quên mai ta còn phải tới Khí Đan Phủ học tập.”
Bắc Dực Đồng cũng có chút chần chừ, thế nhưng lại nghĩ rằng Tịch Thiên có đến Khí Đan Phủ hay không cũng chẳng quan trọng. Dù sao hắn cũng không thực sự muốn Luyện đan.
“Tuy ngươi uống một chén lớn sẽ say, thế nhưng ngươi uống một hai ly nhỏ thì chắc không sao đâu”.
Âm Tế Thiên đột nhiên cảnh giác: “Vì sao ngươi lại đột nhiên muốn ta uống rượu?”
Tên nhóc con này, đừng nói định chuốc mình say rồi cùng lăn giường đấy chứ? Ấy thế mà, Bắc Dực Đồng nói ra lý do lại rất chính nghĩa:
“Ta thấy ngươi vất vả phân chia thảo dược, mất đến tận bốn canh giờ, vậy nên muốn thưởng cho ngươi. Với lại, ngươi xem cái vóc dáng bé xíu này của ta, có thể làm được ngươi gì cơ chứ?”
Âm Tế Thiên ngẫm nghĩ cười: “Được! Vậy ta chỉ uống hai ly nhỏ thôi.”
Dù sao hắn cũng hơi thèm thèm, đã lâu rồi hắn chưa được uống rượu mà. Bắc Dực Đồng nhe răng cười, lấy ra một cái ly nhỏ màu trắng, rót rượu cho hắn. Âm Tế Thiên thấy y chỉ lấy có một cái, bèn hỏi:
“Ngươi không uống sao?”
Bắc Dực Đồng lắc đầu: “Ta không thích uống rượu Phàm giới. Ta nhìn ngươi uống là được rồi”.
Âm Tế Thiên nhấp một ngụm nhỏ, khà khà nói: “Rượu ngon! Giá mà có thêm đồ nhắm ngon nữa thì tốt quá.”
Hắn vừa nói xong, liền bất chợt gục luôn xuống bàn. Bắc Dực Đồng đã sớm có chuẩn bị, dùng hết sức bình sinh bế hắn lên giường. Sau đó, nó cố thử khôi phục lại thân hình nguyên trạng của mình, thế nhưng mặc cho nó cố gắng như thế nào, vóc người nho nhỏ cũng không lớn lên thành Bắc Minh được. Bắc Dực Đồng tức giận khẽ mắng:
“Chết tiệt!”
Hôm nay, y phải dốc hết sức chế ra áo bào đẳng cấp cao nhất, cho nên tốn khá nhiều linh lực. Bây giờ muốn biến trở lại nguyên trạng, cũng có chút khó khăn.
Đúng lúc này, Âm Tế Thiên đang nằm ở trên giường, bỗng dưng tỉnh lại. Ánh mắt xinh đẹp từ mờ mịt dần trở nên cực sắc bén. Phút chốc, hắn bật người ngồi dậy, nhìn xung quanh bốn phía. Lúc hắn trông thấy Bắc Dực Đồng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi:
“Minh?”
Bắc Dực Đồng gật đầu.
Âm Tế Thiên nhanh tay kéo Bắc Dực Đồng ôm vào lòng, hưng phấn hôn lên mặt nhóc con: “Trời ạ! Nhìn ngươi đáng yêu chưa kìa! Thích chết đi được! Ha ha!”
Hắn vừa cười vừa hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Bắc Dực Đồng. Mặt Bắc Dực Đồng đen thùi, nghiến răng nói: “Ta không thích!”
“Sao thế?”
Bắc Dực Đồng thành thật nói: “Trong bộ dạng này sẽ không hoan ái với ngươi được.”
Âm Tế Thiên rờ rờ phía dưới nó, xấu xa cười: “He he, nơi này muốn ta đúng không?”.
Bắc Dực Đồng gật đầu. Đúng là khi Tịch Thiên say, sẽ rất nhiệt tình. Âm Tế Thiên lại hôn thêm một cái lên môi nó:
“Không sao cả!” Từ khố trước của Bắc Dực Đồng, bàn tay hắn lần mò ra phía sau: “Tuy hiện giờ ta không thỏa mãn được tiểu huynh đệ của ngươi, thế nhưng ta lại thỏa mãn được cúc hoa của ngươi nhá!”
Bắc Dực Đồng nghe thế, mặt đen như đáy nồi. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Bây giờ thì nó thực sự hối hận vì đã cho Tịch Thiên uống rượu rồi! Âm Tế Thiên nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nó, cười lớn:
“Biểu tình của ngươi đáng yêu chết đi được! Ngươi yên tâm, ta không có mắc bệnh luyến đồng đâu!” Sau đó hắn nhìn bốn phía hỏi: “Đúng rồi! Chỗ này là chỗ nào? Ta nhớ lần trước chúng ta… chúng ta…”
Đầu Âm Tế Thiên đột nhiên đau đớn. Bắc Dực Đồng thấy hắn khó chịu, bèn nói:
“Bây giờ chúng ta đang ở Minh Ngục. Đây là phủ đệ của Phụng Âm đại nhân.”
Âm Tế Thiên lập tức cảm thấy cơn đau đầu tốt hơn nhiều: “Minh Ngục?”
Bắc Dực Đồng gật đầu. Âm Tế Thiên cũng rất vui vẻ:
“Vậy chúng ta đi chơi thôi!”
Bắc Dực Đồng ngăn lại: “Không được! Không thể để cho Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân thấy hính dáng này của ta được!”
“Hiên Viên Duật? Hạ Hầu Lân? Bọn họ là ai?”
Bắc Dực Đồng: “…”