Phát Ngoan Tiên Sinh

Chương 14: Chương 14




Gần như là trốn chạy, Tô trợ lý rời khỏi nơi phải chịu đè nén này, đi ra ngoài cho tỉnh táo lại một chút. Cậu không hề phát hiện, người cả tối nay đã yên lặng chú ý cậu thật lâu cũng theo cậu ra ngoài.

“Tô tiên sinh, xin dừng bước.” Một thanh âm trầm ổn gọi Tô Lạc lại.

Tô Lạc quay đầu lại, bước chân như bị đóng đinh tại chỗ. Cậu cảm giác mình gần như là không phát ra được thanh âm: “Là anh?”

Mạc Ngôn trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói : “Muốn mời Tô tiên sinh bớt chút thời gian nói chuyện.” Thanh âm là như vậy kiên định.

Không biết phải từ chối thế nào, cuối cùng, Tô Lạc vẫn là yên lặng cùng Mạc Ngôn đi tới quán cà phê ở tầng một.

“Đột nhiên gọi Tô tiên sinh lại thế này, là tôi mạo muội rồi.” Mạc Ngôn lời nói khách khí, nhưng mặt lại không chút biểu tình.

Tô Lạc cúi đầu khuấy cà phê, cười khổ nói: “Anh tới hẳn là vì Phí Ngữ.”

Mạc Ngôn đặt thìa cà phê lên cái đĩa bên cạnh, phát ra một tiếng “đinh”, lặng yên trong chốc lát, mới nói: “Thật ra, tôi từng hâm mộ cậu, cũng từng chán ghét cậu. Có khi thậm chí thấy cảm kích, bởi vì cậu đẩy cậu ấy ra, cho nên tôi mới có thể có được cậu ấy.”

Tô Lạc dùng toàn thân khí lực khắc chế run rẩy đích tay: “Anh muốn nói cái gì?”

“Thế nhưng, ” Mạc Ngôn bỗng nhiên một chút, “Tôi bây giờ còn rất muốn đánh cậu.”

Tô Lạc có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông khuôn mặt luôn luôn không chút thay đổi đối diện kia. Cậu gian nan nói : “Nhưng mà, tôi đã không còn gì nữa rồi.”

Mạc Ngôn hơi hơi thở dài: “Từ sau khi hai người chia tay, cậu ấy càng ngày càng không có tự tin đối với bản thân mình. Cậu ấy bắt đầu hoài nghi mình, thậm chí chán ghét chính mình. Lúc nói chuyện sợ đầu sợ đuôi, sợ hãi bị người ghét bỏ dài dòng, còn có đôi khi cậu ấy cũng bắt đầu lựa chọn giữ im lặng. Cậu biết không, tôi một mực yên lặng âm thầm dõi theo cậu ấy, nhìn cậu ấy biến thành cái dạng như hiện tại này.”

Tô Lạc ngây dại, cái thìa không cầm chắc bỗng chốc rơi vào trong chén, bắn ra một vết ố nhạt màu cà phê.

Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn Tô Lạc, châm chọc nhếch môi : “Tôi cái gì cũng không thể làm cho cậu ấy, cậu có hiểu cái loại cảm giác này không? Không muốn dọa cậu ấy sợ, không muốn làm cho cậu ấy khó xử. Thậm chí, không biết làm thế nào an ủi cậu ấy. Cậu cho là sau khi cậu dứt áo ra đi rồi trở về, liền có thể chuộc lỗi với cậu ấy ư, thật sự là ngây thơ đến nực cười.”

Tô Lạc nói không ra lời, chỉ có thể yên lặng nắm chặt khăn ăn trong tay. Cậu nghĩ rằng, đau đến mức tận cùng đó là cảm giác này đi? Sự thật biết được qua miệng người khác nói vài ba câu, biết mình nông cạn khờ dại, biết người kia thống khổ. Dù có trách mắng như thế nào, cũng không cách nào xoa dịu được dằn vặt lúc này của cậu.

“Nhưng mà, ” Mạc Ngôn tự giễu nói, “Tôi lại muốn hỏi cậu một chút là nên làm thế nào. Tôi đã nghĩ qua rất nhiều biện pháp, cũng không dám tùy tiện bắt ép, tôi cũng muốn hỏi cậu làm thế nào.”

Tô Lạc ngơ ngác nhìn Mạc Ngôn, trong nháy mắt đó, cậu có một loại buồn khổ thấp kém đến tận cùng. Hóa ra đến chính mình tùy tiện tổn thương cũng cần người kia thật cẩn thận như thế đi bù đắp lại. Tô Lạc nản chí ngã lòng đến muốn cười lên, cậu cắn chặt môi, cắn đến gần như chảy ra máu.

“Thế nào?” Mạc Ngôn lạnh giọng hỏi.

“Đừng nói thẳng với anh ấy, vô tình nói qua là được rồi, nói cho anh ấy biết anh không để ý lời nói lảm nhảm của anh ấy, ” Tô Lạc nói khẽ, thanh âm có chút khàn khàn, “Tiếp tục để cho bạn của anh ấy khuyên anh ấy đi, Diệp Nghiêu kia, giống như bác sĩ tâm lý của anh ấy vậy.”

Mạc Ngôn nhìn thẳng vào Tô Lạc, có phần ác ý nói: “Tô Lạc, đáng đời cậu.”

“Đúng vậy, ” Tô Lạc khẽ cười, “Là tôi đáng đời.”

Bên ngoài cửa quán cà phê, Bảo quản lí có vài phần cảm khái nói với Mạc tiểu thư : “Không nghĩ tới Mạc Ngôn lại làm loại chuyện thế này.”

Mạc tiểu thư hì hì cười : “Kỳ thật anh trai là người rất ôn nhu, hơn nữa rất kiêng kị sai lầm.”

Bảo quản lí lắc đầu: “Biết hắn nhiều năm như thế, thật sự là khó có thể tưởng tượng hắn sẽ bởi vì một người con trai mà muốn trả thù người khác.”

“Này, ” Mạc tiểu thư chớp chớp mắt, “Đừng nói khó nghe như thế mà, anh trai của em cũng chỉ là nói lời nói thật thôi.”

“Thế nhưng tôi cũng thương cho trợ lý nước mắt cũng muốn rơi xuống đi.” Bảo quản lí chậc một tiếng.

Mạc tiểu thư tràn đầy thâm ý cười nói: “Chờ đến lúc anh thích một người, liền có thể cảm nhận được cái loại tâm tình này.”

Bảo quản lí ghét bỏ nhếch môi một chút : “Không có khả năng.”

Hai người đang nói, Mạc Ngôn đã đi ra, hắn hơi gật đầu với Bảo quản lí : “Đã làm phiền cậu rồi.”

Bảo quản lí nhún vai: “Đừng khách sáo.”

Mạc tiểu thư xem ra dự định cùng anh trai mình rời đi, nàng chỉ chỉ Tô Lạc đang ngồi yên tại chỗ, nói với Bảo quản lý : “Đi xem đi chứ.”

Bảo quản lí phất phất tay với nàng.

Tô Lạc ngồi ở kia, không biết trong ngực dâng lên cái gì, là hối hận là hổ thẹn là ghen tị hay là thống khổ? Cậu chỉ biết là đầu rất đau, mắt rất đau.

“Này.” Bên cạnh có người đưa khăn tay qua.

Tô Lạc mờ mịt nhìn khăn tay, không hề nhúc nhích.

Bảo Chiếu thô lỗ mà đem khăn tay nhét vào tay cậu, bất đắc dĩ nói : “Cậu khóc cái gì hả, một người đàn ông lớn như vậy rồi cũng quá khó nhìn đi?”

Tô Lạc lúc này mới kịp phản ứng, lại chỉ biết ngơ ngác kêu: “Quản lí…”

Bảo quản lí thở dài, cầm lấy khăn tay loạn lau một trận trên mặt trợ lý ngốc của hắn: “Đứng lên, cậu đừng làm mất mặt thêm nữa.”

Tô Lạc ngây ngốc đứng lên, chỉ cảm thấy trên người cứng ngắc đến phát đau.

“Đi thôi, ” Bảo quản lí tức giận nói, “Tôi đưa cậu về nhà.”

Thích một người là cảm giác thế nào? Sẽ trở nên giống Mạc Ngôn có thù tất báo như vậy, hay là sẽ trở nên giống Tô Lạc thống khổ không chịu nổi như thế? Bảo quản lí đột nhiên cảm thấy được, thích một người thật là một chuyện đáng sợ. Hắn quay đầu nhìn Tô trợ lý ngồi ngây ra ở ghế phụ, cảm giác bản thân mình bắt nạt cậu có chút quá đáng.

“Này, Tô Lạc, ” hắn nói, “Chúng ta nên đình chiến thôi.”

——— ————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.