Phát Ngoan Tiên Sinh

Chương 30: Chương 30




“Chậc, thật sự là rất thú vị.” Bảo anh đỡ trán cười khẽ.

Dung Tiểu Xuân lên tiếng khiển trách : “Tiểu Hạ, đủ rồi.” Thế là không khí liền dịu xuống như kỳ tích.

Tô Lạc chớp chớp mắt, Bảo Chiếu có chút bất đắc dĩ cười khổ.

“Ha, Tiểu Chiếu, ” Dung Hạ ngồi bệt xuống một bên sôpha, “Cậu cảm thấy thú vị không?”

“Hỗn đản.” Bảo Chiếu hữu khí vô lực mắng.

Dung Hạ bộ dạng uể oải cười: “Tôi cũng không muốn biến thành một cái gai ngu ngốc, mắc ở… trong mắt tiểu trợ lý nhà cậu.”

Tô Lạc chớp chớp mắt, xác nhận lần nữa, cậu thật sự vô cùng vô cùng ghét Dung Hạ.

Thanh mai trúc mã cái gì, ấm áp tích luỹ nhiều năm có lẽ ở trong một khắc mập mờ không rõ qua đi, thế nhưng, đó cũng là tình nghĩa suốt đời.

Chúng ta có thể mô phỏng một lần tranh cãi và bùng nổ, lại vờ không ngớt tiếc nuối cùng hối hận. Lỡ mất chính là đã lỡ mất, dù có cố gắng truy tìm nhớ lại manh mối như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bại bởi dòng chảy thời gian.

Tô Lạc cuối cùng là bị Bảo Chiếu tha khỏi hiện trường. Dọc theo đường đi Tô trợ lý còn đang oán hận nghĩ lung tung : “Vương bát đản, lại đùa giỡn ông đây…”

Bảo Chiếu lạnh mặt, xoa xoa gia khỏa nào đó đang xù lông lên : “Tôi đã sớm nói với cậu rằng bọn họ rất biến thái rồi đấy thôi.”

Tô Lạc còn nghĩ linh tinh : “Lần sau ta còn nhìn thấy hắn ta nữa liền phải đánh hắn…”

Bảo Chiếu không nói gì, chỉ có thể yên lặng mà đem tiểu trợ lý của hắn nhét vào ghế phụ, rồi mới lái xe.

Lúc Tô Lạc tỉnh táo lại thì xe đã chạy trên đường lớn rồi, trong đêm đông trên đường dành cho người đi bộ người đi đường kéo chặt lấy áo măng tô, bước đi vội vàng. Bên trong xe mở hệ thống sưởi hơi, gió nóng phả lên trên mặt lại có cảm giác khô khốc. Im lặng, lại là im lặng.

“Này, anh không tức giận sao?” Tô Lạc lúc này mới đột nhiên kịp phản ứng, người có quyền phẫn nộ nhất hẳn là Bảo Chiếu.

Bảo Chiếu bất đắc dĩ thở dài: “Cậu cũng quá trì độn đi chứ.”

Tô Lạc nghiêng đầu nhớ lại hành động vừa rồi của mình, nhanh chóng đỏ mặt, chỉ kém muốn bốc hơi lên.

Bởi vì đèn đỏ dừng xe lại Bảo chiếu nhìn nhân gian kỳ cảnh* này, thật sự là… nhịn không được muốn lấy di động ra chụp lại.

“Anh, anh làm gì vậy?” Tô Lạc đỏ mặt lắp bắp ngăn cản, “Xanh, đèn xanh!”

Bảo Chiếu đạp chân ga, thế nhưng nụ cười trên mặt lại không thu về.

Tô Lạc có chút xấu hổ giải thích : “Tôi đã nói rồi, tối nay chúng ta là người yêu.”

“Ừ, đương nhiên.” Bảo Chiếu cười híp mắt nói, vươn tay ra nắm tay Tô Lạc, nhưng bị Tô trợ lý đỏ mặt hất ra. Song hắn cũng không giận, tưởng chừng như muốn ngâm nga hát lên.

Cuối cùng, Tô Lạc mặt đỏ nhìn quanh nửa ngày, nói : “Tôi mời anh ăn khuya nhé, rẽ ở đây.”

“Coi như là yêu đương hẹn hò sao?” Bảo Chiếu hỏi.

“Câm, câm miệng!”

Ăn khuya mà Tô Lạc nói chẳng qua là đại học bên cạnh chợ đêm Đại Bài Đương, trong đêm đông cũng buôn bán tốt ngoài dự kiến. Sau khi đã trải qua bữa tối đau dạ dày với người khác, Tô Lạc cùng Bảo Chiếu nhanh chóng chọn một đống thứ.

“Thật ra, tôi chưa bao giờ tới nơi như thế này ăn khuya.” Bảo Chiếu có chút không chịu loay hoay phủi bụi trên tay áo khoác măng tô.

Tô Lạc cười cười, bê bát uống nước canh nóng hầm hập, cảm thấy mắt đều bị hơi nước làm ướt.”Kỳ thật, trước kia tôi cùng học trưởng thường xuyên tới, ” cậu buông bát nhẹ nói, “Tự mình cũng thường xuyên tới, lúc có một mình, liền giống như ông già hồi tưởng chuyện quá khứ.”

Bảo Chiếu còn thật sự nghiêm túc ăn xiên thịt nướng, cố gắng không làm bẩn quần áo. Sau đó, hắn nói: “Này, cậu bây giờ là đang hẹn hò với tôi đấy.”

Tô Lạc dường như lại muốn đỏ mặt, cậu có chút che dấu quay mặt đi, nói: “Cứ quên đi.”

“Cái gì?” Bảo Chiếu hỏi hắn.

“Cứ quên đi, ” Tô Lạc có chút gian nan nói, “Chúng ta hãy đều quên đi quá khứ rất khó chịu kia.” Thật giống như thoáng cái gặp được người đồng bệnh tương lân, nhịn không được nói với hắn lời nói “Này, cùng nhau cố gắng lên” các loại. Chỉ là ngẫm lại như vậy đã cảm thấy khoảng cách với nhau càng thêm gần sát, tựa hồ vốn nên hiểu rõ và ủng hộ cho nhau.

Bảo Chiếu hướng theo Đại Bài Đương cái bàn có nhiều dầu mỡ khẽ cười: “Được.”

Cuối cùng vẫn là Bảo Chiếu đưa Tô Lạc về nhà, đáng tiếc đêm kỳ diệu của đôi tình nhân đã sắp kết thúc rồi.

“Kỳ thật, cậu có muốn cân nhắc một chút hay không?” Trước khi Tô Lạc xuống xe, Bảo Chiếu giữ tay cậu lại.

“Cân nhắc cái gì?” Tô Lạc ngây ngốc hỏi.

Bảo Chiếu nhếch môi : “Cân nhắc một chút xem giữ loại quan hệ đêm nay đây kéo dài đến ngày mai, ngày mai của ngày mai, còn có ngày mai của ngày mai của ngày mai nữa…” Thấp giọng lẩm bẩm “Ngày mai”, Bảo Chiếu nghiêng người ấn xuống khóe môi Tô Lạc một nụ hôn.

“Anh…” Tô Lạc kinh ngạc một chút, mặt đỏ đẩy ra nói, “Anh nói cái gì hả…”

Bảo Chiếu cười nhìn cậu: “Vừa rồi ở nhà hàng không phải rất oai phong sao? Sao lại bị nụ hôn chúc ngủ ngon như thế này đánh bại rồi.”

“Hôn chúc ngủ ngon?” Tô Lạc thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng Bảo Chiếu lại cảm thấy Tô Lạc ngốc như vậy đặc biệt đáng yêu.

“Bởi vì chúng ta bây giờ là người yêu mà.” Bảo Chiếu khí định thần nhàn(bình tĩnh) nói.

“Khụ, như vậy a, ” Tô Lạc đẩy cửa xe ra, dừng một chút, lại quay đầu hôn lên trán Bảo Chiếu một cái, “Hôn chúc ngủ ngon.” Rồi mới chạy trối chết.

Bảo Chiếu tâm tình đặc biệt khoái trá, với theo tiểu trợ lý chạy trốn hô: “Đừng quên đề nghị vừa rồi của tôi đó.” Thế là tiểu trợ lý lảo đảo một chút, chạy nhanh hơn.

Tô Lạc còn chưa có bỏ chạy được bao xa, điện thoại của Dung Hạ đã tới rồi: “Tiểu Chiếu, tối nay có phấn khích không?”

“Có, rất phấn khích.”

“Kỹ thuật diễn xuất của anh trai Tiểu Hạ được không?”

“Uh, tốt lắm tốt lắm.”

“Lần sau gặp lại bà xã nhà cậu, cậu phải bảo vệ tôi nha. Tôi cảm thấy cậu ta rất muốn đánh tôi ấy.”

“Đâu có đâu có.”

“Tiểu Chiếu, sau này vẫn là anh em tốt nha.”

“Anh em tốt.”

Khép lại di động, Bảo Chiếu ngẩng đầu nhìn theo trên tầng cao nhất kia đèn phòng sáng lên, còn có bóng người thỉnh thoảng lại xuất hiện trước cửa sổ, hứng thú nở nụ cười rời đi.

Chúc ngủ ngon, tiểu trợ lý bị nhìn theo.

————- tiểu kịch trường Phù Vân nam KUSO**————-

Dung Tiểu Xuân: em đến tột cùng là đang khóc cái gì chứ?

Dung Hạ: mối tình đầu của em, đã không còn nữa rồi…

Dung Tiểu Xuân: hóa ra em thích cậu ta thật hả, anh sớm phải biết chứ

Dung Hạ: là cậu ta thích em trước

Ông chủ Bảo : thật tốt quá, bây giờ nó thích người khác rồi【 một cước chết ngay lập tức 】

——— ————–

*nhân gian kì cảnh: cảnh hiếm có trên đời

**KUSO chỉ cách tiến hành giải thích đối với chủ đề nghiêm túc, do đó tạo ra hài kịch hoặc hiệu quả châm chọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.