Trong bóng tối, Hướng Phù Sinh bị những
tiếng cười chế nhạo bao vây, dưới chân là một vũng bùn không đáy. Cô ngẩng lên,
dường như trên đỉnh đầu có ánh sáng, cô đưa tay với, đột nhiên bị ngàn vạn cánh
tay níu lấy.
Những cánh tay kéo cô lún sâu xuống bùn.
Cô không ngừng chìm xuống, tiến gần tới cái chết.
Lớp bùn đặc quánh liên tục dâng lên, từ
mắt cá tới đầu gối, rồi tràn qua bả vai lúc nào không hay.
Cô vùng vẫy nhưng không thể động đậy,
đành giương mắt nhìn thứ chất lỏng đặc quánh đó dần nhấn chìm mình. Bùn tràn
qua mũi, khiến cô nghẹt thở.
Hét lên một tiếng kinh hãi, cô ngồi bật
dậy, mở choàng mắt, nhìn thấy những vật dụng quen thuộc trong phòng mới dần dần
hoàn hồn. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi, trái tim còn buốt đau vì nỗi sợ.
"Tỉnh rồi à?" Một giọng đàn
ông đập tan bầu không gian tĩnh lặng trong phòng.
Hướng Phù Sinh đờ đẫn quay lại nhìn. Hắn
ở đó, vắt chân chữ ngũ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn
chằm chằm vào cô. Sau đôi mắt ấy ẩn chứa những tâm tư mà cô không thể đoán
được.
"Ai cho phép anh vào đây? Đây là
nhà tôi, cút ra mau!" Hướng Phù Sinh chỉ ra cửa quát.
Lâm Sóc chẳng hề có ý định đứng dậy, cứ
nhìn cô như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Thấy hắn không chịu đi, Hướng Phù Sinh
tung chăn xuống giường định túm lấy hắn, nhưng đôi chân vừa chạm đất liền mềm
nhũn. Lâm Sóc nhanh chân chạy tới đỡ cô dậy. Cũng đôi bàn tay ấy, trước đây đã
từng mang tới bình yên, thì nay lại khiến cô rùng mình.
"Vẫn cứ liều mạng như thế."
Lâm Sóc lắc đầu, giọng nói dịu dàng vô biên. "Em thế này cần có một người
ở lại chăm sóc mới được."
Hướng Phù Sinh xô hắn ra, lùi lại một
bước. Cô chợt chú ý tới đầu gối của mình. Do sàn phòng họp không trải thảm, nên
cú ngã đã để lại một vết bầm xanh tím, sau thắt lưng cô cũng còn âm ỉ đau.
"Tôi không cần anh ở đây giả mèo
khóc chuột! Nếu anh không ra, tôi báo cảnh sát đấy!"
Lâm Sóc nhếch môi nói: "Tôi không
đến đây để tỏ vẻ từ bi, tôi tới để bàn công việc. Em đã tỉnh, có lẽ nên nói chuyện
với bác sỹ kiểm định lại thần kinh một chút."
"Anh nói cái gì?"
"Tôi đã mời một bác sỹ kiểm định
thần kinh cho em."
Lâm Sóc bước một bước về phía Hướng Phù
Sinh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hắn khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa
trước trán cô, vô tình chạm phải vết thương do cuộc xô xát hôm nọ.
"Đừng sợ, cho dù kết quả có ra sao,
tôi cũng sẽ không rời xa em."
Hướng Phù Sinh đột nhiên rùng mình,
giọng cô hơi lạc đi: "Anh không có quyền làm như vậy. Tôi sẽ gọi luật
sư."
"Luật sư?" Lâm Sóc cười nhạt
hạ giọng thì thầm vào tai Hướng Phù Sinh: "Em thấy, nếu luật sư của em
biết được đối thủ của anh ta là luật sư lừng danh Lệ Chí Thành, liệu anh ta có
xuất hiện?"
"Lâm Sóc, anh..." Một nỗi
tuyệt vọng chậm chạp thôn tính trái tim Hướng Phù Sinh. Hắn thật sự ngăn chặn
tất cả mọi đường xoay xở của cô.
"Tôi nói rồi, không cần phải sợ,
Phù Sinh. Làm theo lời tôi nói, tôi sẽ không bạc đãi em đâu. Hiểu không?"
Hắn bọc kín sự độc ác của mình trong một
lớp mật đường. Cười đó, rồi lạnh lùng đẩy cô vào máy chém, hết lần này tới lần
khác.
Báo cáo kết quả kiểm định đã có, chẩn
đoán cô mắc chứng cáu giận do áp lực quá độ, một bệnh lí mà người bệnh có biểu
hiện đặc trưng là phát tiết tình cảm cao độ hoặc sụt giảm cảm xúc đột ngột thất
thường. Bác sỹ đề nghị nhập viện điều trị.
Tin tức mau chóng lan truyền. Với những
hành vi kích động của Hướng Phù Sinh tại cuộc họp hội đồng quản trị, một kết
quả chẩn đoán như vậy khiến giới truyền thông không quá nghi ngờ. Một cô gái
đang đau đớn vì mất cả cha lẫn mẹ, lại bị từ hôn, bị tung ảnh thân mật với
người đàn ông khác, chắc chắn đã chịu một đả kích rất lớn, cho dù thần trí trở
nên không còn minh mẫn cũng là bình thường.
Lại thêm người đứng sau lưng đưa đẩy, dư
luận xuất hiện một luồng ý kiến mạnh mẽ, người thờ ơ, người sửng sốt, nhưng ai
cũng nói Hướng Phù Sinh phát điên rồi.
Những tai ương và đau khổ đến với cô,
qua miệng kẻ khác, chẳng qua chỉ là câu chuyện làm quà khi trà dư tửu hậu, nói
xong rồi thôi, ai về việc nấy. Nỗi đau thật sự, chỉ mình cô gánh chịu.
Hướng Phù Sinh không cảm thấy kinh ngạc
với kết quả chẩn đoán, cô hiểu bản thân mình lúc này rất hận, rất kích động,
rất đau, rất cần nơi phát tiết để tìm cho mình một lí do tiếp tục tồn tại.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, mình không hề điên.
Có điều, Lâm Sóc muốn cô làm một kẻ
điên, cô không cách nào trốn thoát khỏi danh phận đó.
Cô không có khả năng bác bỏ, bởi chẳng
ai tin lời một người điên.
Hội đồng quản trị bức bách Hướng Phù
Sinh từ chức chủ tịch, còn Lâm Sóc thì tới đặt trước mặt cô một tờ giấy ủy thác
và một cây bút. Hắn muốn cô ủy nhiệm toàn bộ cổ phần của mình cho hắn quản lý.
Thế gian luôn tồn tại những điều không
công bằng và hoang đường như vậy, Hướng Phù Sinh từng nhờ vào quyền lực và tài
trí của cha mà đứng ở vị trí cao trong xã hội, tránh khỏi những bất công thường
gặp của những kẻ yếu. Còn lúc này đây, cô đã thành hòn đất bên đường, đành phải
đối diện với hiện thực tàn khốc, với một vận mệnh hoang đường.
Cô cầm cây bút trên tay, chần chừ hồi
lâu. Không phải bởi nội dung của văn kiện, mà chỉ bởi cây bút. Thân bút màu
đen, không trang trí nhiều hoa văn phức tạp. Cây bút này, chính nó sẽ quyết
định con đường tương lai của cô khó khăn thế nào.
"Luật sư vừa mang tới, ký đi."
Hắn đứng bên, nói bằng ngữ điệu không nhanh cũng không chậm. Có lẽ vị thế của
kẻ thắng là như vậy, ở trên cao nhìn xuống, tự tin nắm thế thượng phong.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn uất hận. Cô
ném cây bút, đứng dậy đi tới, giơ tờ giấy ủy thác ra trước mặt hắn. Cô bắt đầu
xé, từng trang từng trang một, càng xé càng nhanh, rồi ném đống giấy vào mặt
hắn. Những mảnh giấy rơi đầy trên vai Lâm Sóc, bay lả tả xuống đất.
Gương mặt Lâm Sóc tối sầm, nhưng hắn
không nổi giận. Hắn thở dài, phất tay ra hiệu người làm mang tới một tập văn
kiện giống y hệt, đưa ra trước mặt cô.
"Đừng có lãng phí giấy. Tôi lãng
phí thì được, em thì không."
Vẻ thản nhiên của hắn khiến cô có cảm
giác như bị hút sạch linh hồn, ngồi đó chỉ còn là một chiếc vỏ trống rỗng. Hắn
ngồi xuống sô pha, đặt tờ giấy ủy thác ngay ngắn, không nói gì nữa, chỉ chờ
đợi.
Cô không còn dũng khí để tranh cãi nữa,
bởi cô biết điều đó vô ích. Cứ tiếp tục chống cự, không những không có ý nghĩa,
mà còn liên lụy đến Lợi Hằng. Hắn nói đúng, cô không có quyền lãng phí thêm
nữa.
"Cho tôi hai ngày." Giọng nói
Hướng Phù Sinh mệt mỏi đến kiệt quệ. Nhoẻn một nụ cười, cô lặp lại lần nữa:
"Cho tôi hai ngày."
Có lẽ hắn tin rằng, cho dù kéo dài thêm
hai ngày nữa, cô cũng chẳng làm gì được mình. Thở dài, hắn đồng ý.
Trước khi rời khỏi, Lâm Sóc cúi xuống
xoa đầu Hướng Phù Sinh, dịu dàng nói: "Phù Sinh, hãy chọn lựa cho đúng
đắn. Tôi nghĩ chắc em không muốn đến nhà thương điên đâu."
Cô không thể lột tả được nỗi đau trong
tim vào khoảnh khắc đó. Đau đến nỗi cảm giác như phải moi trái tim ra mà vứt đi
mới thở nổi.
Hắn đi rồi, một mình cô ngồi trên sô pha
rất lâu...
Hướng Phù Sinh gặp phải biết bao biến
cố, từ đầu chí cuối chẳng có ai tới thăm. Chính cô cũng nhốt mình trong phòng,
không muốn gặp ai. Vậy mà ngày thứ hai sau khi cự tuyệt kí giấy ủy thác, Lara
tới thăm cô.
Hướng Phù Sinh không nén được khóc một
trận như mưa trút nước trước mặt cô bạn thân. Đúng là chưa tới thời khắc nguy
nan, chưa biết ai là bạn bè thực sự.
Mặc dù gia thế Lara cũng thuộc hàng hiển
hách, nhưng muốn giúp Hướng Phù Sinh vẫn là chuyện hoang đường. Hơn nữa cho dù
Lara đồng ý mạo hiểm đứng ra đấu tranh vì Phù Sinh, gia đình cô ấy cũng sẽ
không đồng ý.
Huống hồ, hiện giờ bà Dương Uyển Đình
khoanh tay bàng quan, chẳng có ai dám hấp tấp nóng vội.
Cơ hội trở mình đối với Hướng Phù Sinh
lúc đó mà nói là một điều quá đỗi xa xỉ. Lara khuyên cô ký vào giấy ủy thác,
phải vượt qua cửa ải trước mắt đã.
Sau khi Lara ra về, Hướng Phù Sinh ngồi
nhìn phần ký tên ở trang cuối của tập giấy ủy thác, hoảng hốt hồi lâu.
Hai ngày sau, Lâm Sóc đến, Hướng Phù
Sinh bèn mang giấy ủy thác ra. Hắn lật đến trang ký tên, trông thấy một chữ
"Sinh", màu mực hơi nhòe, như vết tích một giọt nước mắt đã rơi xuống
và khô đi.
Hắn ngẩng lên nhìn, thấy trong khóe mắt
cô còn hoe đỏ.
Lâm Sóc chau mày, kéo cô vào lòng nói:
"Rồi mọi việc sẽ ổn cả thôi."
"Tại sao..." Hướng Phù Sinh
lẩm nhẩm, "Tại sao..." Cô có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều nỗi bất
bình, đến nỗi chỉ có thể thốt lên được hai chữ đó.
Hắn ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm vào tai
cô: "Phù Sinh, từ nay về sau em chỉ có mình anh thôi."
Đây liệu có thể xem là câu trả lời?
Hướng Phù Sinh đã không còn sức để nghĩ
thêm. Cô mơ hồ nhìn những vật dụng bày trí cách đó không xa, mặc hắn ôm lấy.
Hắn cướp đi tất cả, biến cô thành con
kim tước trong lồng, một con chim tội đồ nằm trong tù ngục, chờ được quẳng cho
chút thịt vụn để tồn tại qua ngày.
Đúng vậy, chính thế.
Trời lúc này đã vào cuối hạ, những ngày
rực rỡ nhất đã trôi qua, mọi sự sống dường như đang tới hồi tàn lụi.
Biệt thự nhà họ Hướng đổi sang họ Lâm.
Hướng Phù Sinh mất gia đình, đến nơi trú ngụ cũng mang tên kẻ khác.
Cô và hắn cùng sống dưới một mái nhà,
ngôi nhà đã từng là nơi cô trở về, giờ lại là cơn ác mộng.
Cô hầu như không ra ngoài, cơm bữa ăn
bữa không, cơ thể gầy đi nhanh chóng. Hắn thì ân cần chăm sóc, chuẩn bị cho cô
thật nhiều quần áo lẫn đồ dùng xếp đầy phòng thay đồ và nhà kho.
Hắn càng cho cô đủ đầy vật chất, càng
hay mỉm cười dịu dàng với cô bao nhiêu, cô càng hận hắn bấy nhiêu.
Ngày thứ năm kể từ khi Lâm Sóc dọn vào,
Hướng Phù Sinh cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Canh tổ yến hắn tự tay mang lên, cô hất
đi. Nước canh nóng vây đầy quần áo hắn. Cô điên cuồng hét lên: "Lâm Sóc,
anh còn muốn thế nào nữa? Nếu đã quan tâm tới tôi, sao còn đối xử với tôi như
vậy, sao lại cướp hết những thứ quý giá của tôi? Anh thắng rồi! Anh thắng rồi
đó!"
Cô đẩy hắn ra, điên cuồng nắm lấy áo
hắn, nước canh dây ra đầy tay, nhưng cô chẳng hề để ý. "Anh thả tôi ra đi!
Tôi sẽ trao hết, trao hết mọi thứ anh muốn! Đừng bắt tôi phải trông thấy anh
nữa được không?"
Hắn mặc cô đánh, chỉ lùi dần lùi dần,
tới khi thấy cô gào thét mệt rồi mới nhìn cô mà nói: "Xin lỗi, nhưng anh
không thể để em đi." Có một thứ tình cảm nồng nàn dù cố nén, dường như
đang cuồn cuộn trong đôi mắt tối sẫm kia.
Đáng tiếc, tất cả những gì Hướng Phù
Sinh trông thấy chỉ là sự độc ác. Khóe mắt cô long lanh một giọt lệ.
Cô quỳ xuống, chậm rãi, bẽ bàng. Hai đau
gối đập xuống mặt sàn, thứ âm thanh rung động ấy khiến con ngươi Lâm Sóc càng
tối lại.
"Xin anh, thả tôi ra đi." Cô
cúi đầu, chỉ thấy từng giọt nước mắt rơi tí tách trên đất.
Mặt sàn cứng và lạnh. Bàn tay cô nắm
chặt, ép sát hai bên người. Có lẽ chỉ hai người họ hiểu rõ, một Hướng Phù Sinh
kiêu ngạo nhường ấy, phải ở vào khốn cảnh nào mới chịu uốn gối thế này.
Cô đã bị đánh gục, hoàn toàn.
Lâm Sóc kéo cô đứng dậy, sát khí trên
người hắn nặng nề hơn bao giờ hết: "Hướng Phù Sinh, ai cho em quỳ?"
"Không sai, giờ em thân bại danh
liệt là vì tôi. Nhưng có bao giờ em nghĩ tới, cuộc sống xa xỉ trước đây là do
cha em dùng thủ đoạn gì mang về không? Cha em hại tôi nhà tan cửa nát, tôi chỉ
tới đòi những gì thuộc về mình. Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng trách ai
được."
"Tôi thua, tôi nào dám oán
trách." Hướng Phù Sinh lẩm bẩm tự giễu. "Là tôi ngu dại, mới tin anh
yêu tôi."
"Hướng Phù Sinh." Lâm Sóc siết
chặt như muốn nghiền nát cánh tay cô. "Em nghĩ tại sao hiện giờ em vẫn
được ở lại đây?"
"Tình yêu xưa nay đâu phải vạn năng.
Em cũng từng nói yêu tôi, bây giờ thì sao? Có lẽ chẳng muốn ở bên tôi thêm một
phút giây nào nữa." Hắn lại tiếp tục: "Tôi đã làm những việc này,
chưa bao giờ mong được tha thứ. Em muốn tôi trả giá, muốn hận tôi, thế nào cũng
được, nhưng đừng nghĩ đến việc rời xa tôi, trừ phi ngày nào đó tôi chết.”
Hướng Phù Sinh ngẩng lên, nhìn Lâm Sóc
như thể nhìn một kẻ điên. Gương mặt xinh đẹp vẫn còn vương nước mắt bỗng nở một
nụ cười: "Người đời đều cười tôi điên, hóa ra, anh mới là kẻ điên."
Ánh mắt Lâm Sóc lóe lên một tia u tối.
Hắn không thích cảm giác này, rõ ràng có cô trong vòng tay mà như xa tận chân
trời. Hắn cười nửa miệng, giọng lạnh tanh: "Nếu em muốn tôi điên, tôi sẽ
điên cho em xem."
Hắn kéo cô tới căn phòng gần vườn hoa,
đẩy cô ngã ra giường, nằm đè lên. Hắn ôm lấy cô, chiếm hữu cô.
Hướng Phù Sinh cắn chặt cánh tay, ngoảnh
mặt về phía khu vườn. Những cảnh sắc rực rỡ muôn tía ngàn hồng ngoài kia mờ ảo
trong tầm mắt.
Trái tim thiếu nữ nay đã hoàn toàn hóa
thành tro bụi. Thứ tàn tro độc dược không mùi không vị lẩn sâu vào tim hắn.
Cô hận, cô đau. Còn hắn giận, hắn yêu.
Có lẽ càng là thứ không thể nắm bắt,
người ta càng liều mạng níu giữ.
Cho nên dù thấy gương mặt người con gái
mình yêu đã đầm đìa nước mắt, Lâm Sóc vẫn cố chấp nắm chặt eo cô, không ngừng
cử động.
Những tiếng rên rỉ của cô nghẹn ngào, vỡ
ra trong cổ họng, lúc gấp gáp, lúc đứt đoạn. Những ngón tay thon thả ghì chặt
tấm ga giường. Cô thấy hổ thẹn với thứ khoái cảm không ngừng truyền tới. Thứ dơ
bẩn không chỉ là bàn tay dính canh tổ yến, mà là cả thân xác này.
Cô bắt đầu kháng cự, thậm chí cắn vai
hắn chảy máu. Trong cơn tức giận, hắn đánh mất hoàn toàn vẻ ôn hòa thường ngày,
hắn ghì chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào
nữa.
Ngày hôm đó như một cơn ác mộng dài vô tận.
Hắn muốn cô, hết lần này tới lần khác. Cô tưởng mình sẽ chết trong chốc lát,
nhưng cuối cùng lại vẫn vượt qua.
Cả người cô rã rời nhưng nhắm mắt mãi mà
không tài nào ngủ được. Hắn nằm ngay ở đó, bên cạnh cô. Người đã từng là hơi ấm
của cô, nay trở thành nguồn cơn của mọi nỗi bất an lo sợ.
Mở to mắt, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài
sân, cho tới khi ánh trăng nhạt nhòa, tới khi mặt trời lại lần nữa thắp sáng
khu vườn.
Những tán cây bên ngoài khẽ lay động
theo chiều gió. Cô giơ tay định bắt lấy một ánh nắng chiếu vào phòng qua tấm
cửa kính, nhưng chỉ nhìn thấy vết tích tím bầm của cuộc giao hoan. Nhớ lại ngày
hôm trước, cô bỗng thấy lồng ngực nhức nhối, cổ họng quặn thắt từng cơn.
Quấn tấm chăn mỏng quanh thân, khó nhọc
bước xuống giường, Hướng Phù Sinh lê bước tới bên cửa sổ, kề tay vào tấm kính,
cuối cùng cũng cảm thấy chút ấm áp.
"Em đang làm gì thế?" Một
giọng nói cất lên phía sau. Hướng Phù Sinh đứng bất động, nỗi sợ hãi từ dưới
chân lan ra khắp cơ thể.
Hắn từng bước từng bước lại gần phía
sau, cô không dám ngoảnh đầu nhìn, mãi tới khi hắn kéo cô quay lại, thô bạo đè
cô lên tấm cửa kính. Con ngươi hắn sáng quắc, nhưng khóe miệng lại nở một nụ
cười: "Sao, định chạy à?"
"Lâm Sóc..."Cô nghe thấy giọng
nói run rẩy, tiếng van lơn vô nghĩa của chính mình: "Tha cho tôi đi.... Có
được không..."
Lâm Sóc cụp mắt, những ngón tay mảnh dẻ
khẽ lướt trên khuôn mặt Hướng Phù Sinh rồi dừng lại mân mê chiếc cằm của cô.
Một lát, hắn cười nhẹ lên tiếng: "Em quên rồi sao? Tôi đã hứa với em, sẽ
không bao giờ rời xa em."
Dứt lời, hắn ôm ghì lấy cô, giật mạnh
tấm chăn mỏng. Hắn lột trần thân xác lẫn trái tim cô khỏi chiếc vỏ tôn nghiêm
của nó. Hắn ghì chặt cô lên tấm cửa kính. Còn cô, chỉ dần dần nhắm mắt lại.
Trước đây khi còn yêu nhau, hắn tuy rất
nồng nhiệt nhưng luôn tỏ ra dịu dàng, coi cô là búp bê sứ, nâng niu trân trọng.
Khi trở mặt rồi, tất cả đều tan vỡ, kể cả trong giây phút cô quỳ trước mặt hắn,
tận đáy lòng cô cũng chẳng còn lại dù chỉ một tia hi vọng mong manh.
Giờ này phút này, Lâm Sóc đã khiến Hướng
Phù Sinh hiểu rằng, những mộng mơ trong tim cô thật đáng cười biết bao. Hắn
bình thản dồn cô vào chân tường, chưa từng phải nhíu mày suy nghĩ.
Nếu cô muốn sống, chỉ có cách tự mình
tìm đường. Nghĩ về hắn, cô đau đớn đến tan nát cõi lòng.
…..O…..
Mấy ngày sau đó, Hướng Phù Sinh trở nên
trầm lặng. Những lúc hắn đòi hỏi, cô không van xin, thậm chí không thèm phản
kháng. Được mấy ngày, chính Lâm Sóc cũng cảm nhận được sự lãnh đạm từ cô. Người
như Lâm Sóc luôn thích được chinh phục. Dáng vẻ bất cần, buông xuống của cô
khiến hắn thay đổi thái độ.
Hắn giả vờ xoa dịu, tự mình xuống bếp
nấu ăn. Thực đơn toàn là những thứ trước đây đã từng làm cho cô. Hắn rất cố
gắng tỉ mỉ, chăm chút. Vậy mà cô chẳng mảy may mềm lòng. Cô không làm ầm lên,
cũng không hất đổ, nhưng chỉ cần đó là thứ hắn nấu, cô thà chết đói cũng không
ăn.
Lâm Sóc thấy vậy cũng không ép Hướng Phù
Sinh phải chấp nhận. Hướng Phù Sinh cảm thấy thật khó nắm bắt tâm tư người đàn
ông này. Hắn là kẻ ra tay không để lại dấu vết, có khi lại kiên nhẫn vượt xa
người thường.
Lâm Sóc có sức nhẫn nại phi thường,
nhưng Hướng Phù Sinh thì khác. Sự kiên trì của cô có giới hạn. Đối với cô, mỗi
ngày ở bên hắn là một ngày chịu cực hình. Cô biết Lâm Sóc có bản lĩnh đổi trắng
thay đen nên rất sợ thời gian sẽ bào mòn những oán hận, sợ bản thân sẽ bị khuất
phục bởi thói quen. Cô không thể để mình tiếp tục sinh tồn trong hoàn cảnh này
thêm nữa.
Hôm đó, Lâm Sóc đứng trong bếp nấu canh.
Hướng Phù Sinh đuổi người làm ra ngoài, bước vào bếp, nói bằng giọng lạnh lùng:
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo."
Lâm Sóc không quay lại, tự mình múc một
muôi canh đưa lên miệng nếm. Lát sau, hắn lắc lắc đầu, lãnh đạm đáp:
"Không được.”
"Anh không có quyền cấm tôi."
"Em không được phép ra ngoài một
mình."
Lâm Sóc đặt thìa canh xuống, quay người
lại. Trán hắn gợn nếp nhăn như đang cố nín nhịn điều gì. Hắn tựa vào bên kệ
bếp, khá lâu mới cất tiếng: "Phù Sinh, em tưởng anh không biết em đang
nghĩ gì sao? Cho dù bây giờ anh chặt gẫy chân tay em, em vẫn sẽ muốn bỏ trốn.
Em không phải con kim tước, không nên bị nhốt trong lồng, mặc người ta trêu
chọc"
"Nếu đã biết thế sao còn làm như
vậy? Giày vò tôi, anh vui lắm phải không?"
"Em như bây giờ anh vui được
ư?" Nụ cười nửa miệng biến mất trên khóe môi Lâm Sóc. Hắn nhìn đăm đăm vào
mắt cô: "Chính vì hiểu em, anh mới không để em đi. Hai ta đều biết, một
khi bước chân ra khỏi cánh cửa này, em sẽ không bao giờ quay đầu lại."
"Nên anh mới ngông cuồng định dùng
thời gian khiến tôi quên dần tội ác của mình, vọng tưởng dùng những thủ đoạn
trước đây dụ tôi hồi tâm chuyển ý?" Hướng Phù Sinh cười nhạt.
"Em nghĩ thế nào tùy em. Anh nói
rồi, anh sẽ không buông tay, trừ khi ngày nào đó anh chết."
Cô nhìn hắn đầy nghi ngờ. Hắn đứng đó,
vẫn vẻ mặt lãnh đạm như xưa. Cô cười ngọt hơn, nhưng ánh mắt thoảng qua một tia
lạnh lẽo: "Lâm Sóc, anh tưởng tôi không dám giết anh à?"
Hướng Phù Sinh lững thững bước tới bên
kệ bếp, chợt gạt mạnh một cái. Tất cả bát đĩa rơi xuống, gây ra một tiếng đổ vỡ
kinh hoàng. Dưới chân hai người ngổn ngang những mảnh vỡ sắc nhọn.
Lâm Sóc quắc mắt, tóm lấy tay cô quát:
"Hướng Phù Sinh, em làm cái gì vậy?"
Hướng Phù Sinh cầm chai rượu gần đó lên,
đập thẳng xuống mặt bếp. Chiếc chai vỡ ra tạo thành một đầu nham nhở, rượu
trong chai chảy ra lênh láng. Có lẽ không thể tin Hướng Phù Sinh dám làm thật,
nên khi thấy chiếc chai vỡ rạch một nhát dài trên cánh tay mình, Lâm Sóc vẫn
khư khư giữ lấy tay cô. Tới khi cảm giác đau đớn lan ra, hắn mới bất giác buông
tay, nhìn cô thảng thốt.
Hướng Phù Sinh nhìn vết thương sâu hoắm
đang chảy máu ròng ròng trước mắt, nhất thời cũng ngẩn người. Bàn tay nắm chặt
chai rượu dừng sững trên không. Thù hận tích lũy quá lâu khiến cô xuống tay
không hề do dự, nhưng khi thấy máu, cô bắt đầu trở nên run sợ.
Ánh mắt Lâm Sóc như muốn lao ngay vào
cắn xé thứ trước mặt. Thấy thế, bỗng dưng cô không muốn hạ chai rượu xuống nữa.
Cô loạng choạng lùi lại, nắm thật chặt chai rượu trong tay. Hắn giơ cánh tay
chưa bị thương định tóm lấy chiếc chai, nhưng cô liều chết không chịu buông.
Xô xát một hồi, Lâm Sóc cuối cùng cũng
đoạt được chai rượu, nhưng trên bụng lại bị rạch thêm một vết nữa. Hắn một tay
giành lấy chiếc chai vỡ, một tay thuận thế đẩy Hướng Phù Sinh ngã nhào. Dưới
đất đầy những mảnh vỡ sắc nhọn, không kịp chú ý, cô bị một mảnh sành đâm lút
giữa lòng bàn tay.
Cô đau đến thấu tim. Trở tay lên xem,
chỉ thấy toàn là máu. Lâm Sóc đứng nguyên tại chỗ, cánh tay bị thương thõng một
bên, máu theo ngón tay nhỏ xuống thành giọt. Hắn nhìn cô bất động.
Bỗng chốc, nhà bếp rơi vào sự im lặng
chết chóc. Chỉ có tiếng thở nặng nhọc của cả hai lan đi trong không gian.
Ánh mắt Lâm Sóc lạnh đến gai người,
Hướng Phù Sinh chưa bao giờ trông thấy hắn như vậy. Lát sau, hắn lên tiếng.
"Lần sau nếu muốn giết tôi, đừng
đâm vào đây." Lâm Sóc đánh mắt về phía cánh tay bị thương. Hắn cầm chiếc
chai vỡ chỉ vào trán mình: "Nếu muốn ra tay, phải ra tay ở đây."
Hắn nở một nụ cười nửa miệng: "Còn
nữa, nhớ lấy, thay cái này bằng một thứ tốt hơn. Trong bếp có rất nhiều dao, dễ
dùng hơn chiếc chai mẻ này nhiều."
Nói xong, hắn vung tay. Chỉ nghe một tiếng "Choang", chai rượu
vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Lâm Sóc quay đầu, bước mau khỏi cửa nhà bếp.
Trong căn bếp hỗn loạn, chỉ còn trơ lại Hướng Phù Sinh ngồi bệt trên mặt
đất. Cô dụi mặt vào đầu gối, co ro. Dòng máu đỏ tươi từ bàn tay dần nhuộm đỏ bộ
quần áo trắng muốt.
Nồi canh Lâm Sóc nấu dở đang sôi ùng ục, mùi thơm lan tỏa cả căn phòng,
những tiếng sôi lộp độp gấp rút như ấm ức vì bị lãng quên.