Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 30: Chương 30




Hàn Cảnh thuận thế ngồi lại gần cô: “Cho dù không có biện pháp biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ, đại khái sự tình cũng có thể nói cho tôi chứ.” Hàn Cảnh nhìn người phụ nữ trước mắt, trong mắt dần dần lộ ra thần sắc ái muội, chỉ cần đối phương cũng có tâm, chắc chắn lập tức nước chảy thành sông.

Người phụ nữ kia hơi hơi gợi lên khóe miệng, giọng nói càng thêm dịu dàng, chậm rãi nói: “Chính là coi trọng vợ của nhà người ta, còn hại chết chồng người ta, thật là....xấu xa đến tận xương tủy.”

Hàn Cảnh cuối cùng cũng được như ý nguyện cầm tay người phụ nữ kia, nhưng ngón tay mềm mại như không có xương kia trong thời tiết như này cư nhiên vẫn rất lạnh, không giống người sống.

Đến bây giờ gã còn chưa nhận ra có gì không đúng, đại khái là sắc làm mờ lý trí đi, trên thực tế phải nói Hàn Cảnh sớm đã có nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn luôn đang thử, cái gọi là manh mối trong nguy hiểm, nếu người phụ nữ không có vấn đề, gã sẽ có một buổi phong lưu, nếu có vấn đề, có thể đào bao nhiêu manh mối thì đào bấy nhiêu.

Tốt xấu cũng chơi qua nhiều game, chút tiểu thông minh này vẫn phải có, tóm lại, Hàn Cảnh đang suy tư dù sao bản thân cũng không có hại, chỉ cần có thể toàn thân mà lui là được.

Sờ sờ tay cũng không vấn đề, Hàn Cảnh thở dài một tiếng, đối với hiện tại không thể cùng người phụ nữ trước mặt làm vận động cảm thấy tiếc nuối, gã vừa định mở miệng tiếp tục hỏi thăm chút thông tin, lại nghe thấy có người đẩy cửa, bởi vì buồng trong và gian ngoài cách một bức tường, nên cũng không thể nhìn ra người tới là ai.

“Khụ khụ, nơi quỷ quái gì vậy? Sao có thể có manh mối? Có vẻ như để hoang đã lâu.” Có giọng nữ truyền tới.

“Thôn cũng chỉ có như vậy, những chỗ khác đã sớm bị chúng ta lật hết lên rồi, vẫn nên cẩn thận một chút, nhà cũ nát cũng đừng bỏ qua, nói không chừng thật sự có thứ gì đó.” Một giọng nữ khác nói.

“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta....” Cô gái bỗng nhiên đi vào bên trong thấy Hàn Cảnh, lời nói đột nhiên im bặt, tạm dừng một cái nói: “Có người? Cư nhiên không chỉ có mỗi chúng ta có ý đồ thăm dò nơi này.”

Một cô gái khác cũng nhìn sang bên này, hiển nhiên cô càng thêm cẩn thận một chút, ăn mặc thiên về trung tính, có lẽ để thuận tiện vận động, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa cao cao, thoạt nhìn nhanh nhẹn nam tính, đồng thời quan sát kỹ người trong phòng nói: “Anh tên...Hàn Cảnh? Không phải anh khát nước chứ?” Nói chuyện đồng thời biểu tình có chút kỳ quái.

Tuy giữa người chơi với nhau lúc mới gặp có giới thiệu qua, nhưng không đại biểu một lần là có thể nhớ rõ tên mọi người, cô có thể nhớ ra Hàn Cảnh là bởi vì người này ngay từ đầu cùng Diêm Hình đối chọi, rất khiến người ấn tượng.

Lúc này một tay Hàn Cảnh đang cầm tay người phụ nữ mặc váy trắng, một tay bưng chén trà, theo lý thuyết người tiến vào hẳn là phải kinh ngạc gã và người phụ nữ kia quá mức thân mật mới đúng, sao lực chú ý lại đặt trên chén trà?

Nghĩ như vậy, Hàn Cảnh bỗng nhiên nhìn lại, lúc này lấy đâu ra người phụ nữ mặc váy trắng? Trong phòng từ đầu tới đuôi giống như chỉ có một mình gã, cảnh vật xung quanh cũng đã thay đổi, cũ nát bụi bẩn, thậm chí nóc nhà còn bị bong ra một mảnh lớn, vừa rồi hết thảy đều là ảo giác sao?

Quan trọng là, rõ ràng đến tận bây giờ gã vẫn có cảm giác cầm đồ vật, Hàn Cảnh giơ tay nhìn, con gián to đang bị gã nắm chặt, mà chén trà trên bàn tay khác cũng bị sứt một miếng, bên trong cũng là hỗn hợp sâu bọ và nước đục, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.

Cho dù lá gan Hàn Cảnh không nhỏ, lúc này cũng phải hét lên một tiếng, bỗng nhiên đem con gián và chén trà trong tay ném ra xa, đặt mông ngồi xuống cái ghế dựa cũ nát mới hoàn thành xong sứ mệnh của mình, ghế bị sập.

Hàn Cảnh không chút hình tượng ngã xuống đất, lại hét to một tiếng, loại ghế dựa này đóng bằng đinh, một cái đinh sắt rỉ trong đó thẳng tắp cắm vào mông gã.

Cái gì gọi là họa vô đơn chí? Hàn Cảnh nhịn xuống đau đớn vươn tay rút cái đinh ra, bên trên còn có vết máu.

Vẻ mặt của hai cô gái đứng ngoài cửa đều là một lời khó nói hết, thoạt nhìn có vẻ rất đau.

Nhưng Hàn Cảnh căn bản không rảnh lo chút tiểu thương này, bò dậy khập khiễng liền chạy ra khỏi phòng, chống vào thân cây bên tường dùng sức nôn, nước có sâu kia vừa rồi gã cư nhiên uống vào!

Ọe ——

Mẹ nó! Vẫn nghĩ bản thân tinh thần lực cấp A từ trước tới nay luôn thuận buồn xuôi gió, ngày hôm nay cư nhiên bị té ngã, đầu tiên là gặp phải Diêm Hình bị nghiền áp, lúc này lại vì nhất thời nổi lên sắc tâm mà uống vào thứ kinh tởm này!

Hàn Cảnh nôn xong vẻ mặt vẫn luôn âm trầm, việc gặp phải vừa rồi gã tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ người nào, thứ nhất là mất mặt, thứ hai là dựa vào cái gì chỉ mình gã bị hại? Những người khác nếu cũng vào nhầm nơi này cũng nên nếm thử mùi vị của nước sâu bọ nhỉ.

Nghĩ như vậy gã lại tiếp tục nôn mửa.

Dưới cái nắng gay gắt, không có ai phát hiện có một người phụ nữ mặc váy trắng đứng ở nơi xa bình tĩnh nhìn về phía Hàn Cảnh, trên đầu chữ sắc có một cây đao, đao này còn chưa rơi xuống đâu.

......

Ngủ trưa tầm hai tiếng, Thẩm Bân ngáp một cái tỉnh lại trong lòng ngực Diêm Hình, mới đầu còn có chút ngốc, cả người lười biếng không muốn nói chuyện tiếp tục dựa vào trong lòng ngực người ta.

Mười phút sau, Thẩm Bân mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Cánh tay ôm tôi có mỏi không?”

Diêm Hình bình tĩnh trả lời hai chữ: “Không mỏi.”

Thẩm Bân không tin, lui ra từ trong lòng ngực hắn, hơi xấu hổ muốn xoa bóp cánh tay cho Diêm Hình, hắn vốn định từ chối, nhưng lời nói ra bên miệng lại bị nuốt xuống.

Cảm giác này giống như bị một con mèo con đang đứng trên người dùng hai chân dẫm dẫm, cái gì mà lực đạo mát xa, cảm giác nhẹ như không có gì, nhưng về mặt thị giác thì rất là sướng, thậm chí hắn còn chủ động nâng cánh tay lên đưa cho người ta.

Sau đó Diêm Hình nhịn không được lâm vào trầm tư, phương thức ở chung của mình và Thẩm Bân hình như có chút không đúng, nhưng người nọ thật sự...rất đáng yêu.

Mà mèo đen ở bên cạnh đang nằm trên sàn nhà thành hình chữ đại (大), thoạt nhìn rất quỷ dị, lúc trước đề phòng các thứ thì không có gì xảy ra, nó liền không khống chế được ngủ thành như vậy.

Thẩm Bân vừa lúc cách nó không xa, lúc này duỗi chân chạm chạm mèo đen.

Không ngờ mèo đen phản ứng rất mạnh, lập tức lăn hai vòng trên mặt đất bò dậy chui vào trong góc.

Thẩm Bân: “......”

Đồng dạng đã sớm chú ý tới mèo đen khác thường Diêm Hình: “......”

Thẩm Bân thở dài: “Đi ra đi, nhìn người nhát gan chưa kia, tư thế ngủ này của ngươi, ta chỉ muốn xem ngươi đã chết hay còn sống mà thôi.”

Có thể mang theo Thẩm Bân đi tới các thế giới khác, nghĩ cũng biết mèo đen chắc chắn không phải dạng tốt lành gì, sau khi nghe được lời nói, nó làm bộ như không có việc gì chui ra từ trong góc, chậm rãi đi về phía Thẩm Bân meo~ một tiếng, giống như đứa vừa rồi nhát gan sợ chết mất mặt không phải nó vậy.

Có thể nói vô cùng mặt dày.

Nhưng đối với mèo đen mà nói kẻ có da mặt dày nhất không phải là ký chủ Thẩm Bân của nó sao? Không chỉ lì lợm la liếm với trai đẹp mà còn dám gọi là chồng....

Diêm Hình đã sớm chú ý tới mèo đen có chút không giống bình thường, dù sao nó có thể đi theo Thẩm Bân cùng nhau từ thế giới trước tới thế giới này cơ mà.

Cho nên lúc này hắn đi nhanh tới chỗ mèo đen, ánh mắt nhíu lại, khiến mèo đen sợ tới mức lại chui vào góc lần nữa.

Thẩm Bân vội vàng mở miệng: “Diêm Hình! Làm gì thế?” Vừa sốt ruột ngay cả tiếng anh cũng không gọi, dù sao nếu mèo đen xảy ra chuyện, chẳng lẽ cậu sẽ phải vĩnh viễn bị nhốt trong thế giới thôn làng nhỏ này sao?

“Meo~” mèo đen ý đồ cầu cứu Thẩm Bân.

Diêm Hình lạnh lùng nói: “Mèo đen rất khả nghi.” Bộ dáng muốn xử lý nó luôn.

Thẩm Bân lập tức giải thích: “Nó dù sao cũng là bạn đồng hành, từ nhỏ vẫn luôn ở cùng tôi, nhát muốn chết, nếu nguy hiểm đã sớm có cơ hội hại tôi mấy trăm lần rồi, cho nên anh Diêm ngài thủ hạ lưu tình được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.