Diêm Hình đột nhiên dừng lại hô hấp, lại qua một hồi lâu mới trả lời: “Mất điện.” Giọng nói khàn khàn trong màn đêm yên tĩnh phá lệ khiến người trầm mê, ngữ khí lại không nghe ra chút phập phồng nào.
Thẩm Bân nhịn không được tiếp tục hướng trong ngực hắn cọ tới cọ lui lẩm bẩm nói không rõ: “Buồn ngủ, muốn ngủ.” Nhưng tối quá, cậu có một mình nên sợ, nhưng những lời này không nói ra.
Diêm Hình hiểu ý cậu, liền trả lời: “Có tôi ở đây, không sợ.”
Thẩm Bân vẫn như cũ bất an rầm rì, Diêm Hình không nói chuyện nữa, chỉ yên lặng xốc chăn lên, nằm xuống giường cùng cậu, đem người ôm vào trong ngực.
Như thế, Thẩm Bân mới hoàn toan yên tâm, lập tức liền ngủ.
Còn Diêm Hình vẫn luôn chú ý bóng đêm xung quanh có nguy hiểm hay không, gần tới bình minh mới ngủ một lát.
.....
Sáng tinh mơ, tiếng người trong thôn vỡ òa, Hàn Cảnh chết bất ngờ ở cuối thôn, thi thể khiến người sợ hãi vô cùng, người em gái đã thanh tỉnh thấy một màn như vậy thiếu chút nữa ngất xỉu.
Sau đó cô khóc lóc nói với chị gái mình hôm qua cả đêm gặp ác mộng, tử trạng của Hàn Cảnh giống như đúc với trong mơ, còn có váy cưới màu đỏ trong ngăn tủ, tất cả đều thể hiện rõ người trước mắt là do mình giết.
Người chị lập tức hỏi tỉ mỉ và cụ thể tình hình xảy ra, người em đối với sự việc hôm qua nhớ rõ ràng, nói ra không chút giấu giếm. Người chị nghiến răng nghiến lợi, bởi vì em gái thiếu chút nữa bị gã cầm thú kia hủy hoại, cho dù ở trong game cũng không được!
Yến Trì ở bên cạnh nghe xong toàn bộ sự tình, không lên tiếng.
Diêm Hình và Thẩm Bân ngủ tới hơn 8 giờ, lúc này thi thể Hàn Cảnh đã được trưởng thôn tìm người nâng đi rồi, người nào đó thoát khỏi được một đêm khủng khiếp, nếu không buổi tối có lẽ càng sợ hãi hơn.
Không phải cậu nhát gan, mà là người bình thường đối với sự việc thần quái sẽ sợ đến mức tè ra quần cũng không phải là khoa trương.
Khi Diêm Hình ra ngoài tuy không nghe thấy chuyện gì, nhưng hắn mang theo Thẩm Bân đi tìm Yến Trì, buổi sáng đương nhiên không ăn khoai nướng, chỉ uống cháo, cháo khoai lang đỏ.
Yến Trì đã ăn được tương đối lại phải một lần nữa nấu cơm: “....” cho nên vì sao người khác đều có thể bình yên thông quan trò chơi, y lại giống như đầu bếp được hai người trước mắt thuê vậy?
Không, đầu bếp thuê cũng còn được trả tiền, y không có tiền.
Yến Trì muốn phản kháng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diêm Hình, tay chân không hiểu sao bắt đầu làm việc, thôi, về sau có cơ hội để chồng mình hỗ trợ hả giận...
Sau đó, Diêm Hình còn hỏi sáng nay có chuyện gì xảy ra không?
Yến Trì: “....” Do dự một cái đem tin tức Hàn Cảnh chết nói ra, thậm chí ngay cả cuộc đối thoại của hai chị em kia từ trên tới dưới nói ra một lượt.
Đừng hỏi vì sao y không nói dối, việc được hỏi này cũng không khó để hỏi thăm, còn không bằng lấy ra để khiến y thành một người tốt.
Hôm nay ngoại trừ Hàn Cảnh bị chết ra, trong thôn tựa hồ không có gì đặc biệt khác, mấy tên hung thủ năm đó ngoài ông Ngô đã chết ra, những người khác vẫn chưa gặp phải việc gì ngoài ý muốn. Diêm Hình mang theo Thẩm Bân không đi lung tung nữa, mà là đi tới rừng cây cách đó không xa.
Thẩm Bân mặc bên trong là váy yếm, bên ngoài là áo khoác của Diêm Hình, đường trong rừng cây không dễ đi, hắn lại một tay bế cậu lên, giống như không cảm thấy nặng chút nào vậy.
Thẩm Bân dù sao rất thoải mái, cũng không ngăn cản, chỉ nghi hoặc hỏi: “Vì sao chúng ta phải rời khỏi thôn? Đi rừng cây bình thường đều rất nguy hiểm, đặc biệt là rừng rậm nguyên thủy cách xa thôn xóm.”
Diêm Hình cũng không giấu cậu: “Tôi qua tôi từ cửa sổ nhìn thấy trong rừng có một thân ảnh màu trắng, nhân lúc ban ngày tìm thử, nói không chừng có manh mối.”
Thẩm Bân: “......” Cậu thật không biết thế giới nhân loại của Diêm Hình tiến hóa tới trình độ nào rồi, người trước mắt tối qua nhìn thấy chính là nữ quỷ hung thủ nhỉ? Vì sao đối phương có thể bình tĩnh nói ra như vậy!
Thậm chí hiện tại còn muốn đi tìm nữ quỷ......
Cho dù là ban ngày ban mặt, Thẩm Bân cũng nhịn không được sợ hãi, nhưng nghĩ lại lại thấy cậu đã hoàn thành nhiệm vụ tìm nữ trang ở thế giới này rồi, biên thành trạng thái vô định, vậy chỉ có lo cho phần của Diêm Hình thôi.
Mèo đen vẫn ở bên cạnh im lặng cho tới bây giờ: “....” Vèo một cái chạy về thôn, lần này vô luận thế nào cũng không đi theo hai người kia vào rừng cây lăn lộn, mạng không đủ vứt.
Thẩm Bân căn bản không biết mèo đen rời đi khi nào, cậu cau mày ý đồ khuyên giải Diêm Hình: “Có vẻ rất nguy hiểm, có nên tổ đội cùng người chơi khác rồi đi hay không? Tôi sẽ là tồn tại kéo chân sau.” Cậu rất rõ ràng vị trí của bản thân nha.
Diêm Hình: “Không cần, tôi sẽ bảo vệ tốt cô.”
Thẩm Bân chỉ phải im miệng, cậu cũng không thể nói đây chỉ là tôi đang lo lắng cho anh....
......
Rừng cây càng đi càng âm u, bên này có vẻ như có ít người lui tới, bởi vì đi không xa mấy, một loạt ngôi mộ xuất hiện ở trước mắt.
Phương hướng này tựa hồ là địa phương mà người trong thôn đời đời an táng, cho nên mặc kệ đốn củi hay làm gì, đều theo bản năng tránh đi bên này.
Thẩm Bân ghé vào trong ngực Diêm Hình, trộm ngắm xung quanh, không biết vì sao cậu cứ cảm thấy nơi này âm khí rất nặng, ban ngày ban mặt trong thôn có mặt trời nơi này lại có chút u ám, đương nhiên có thể là vì cây cối quá mức cao lớn, lá cây chen chúc rậm rạp bên trên che mất ánh mặt trời.
Thẩm Bân cho rằng Diêm Hình sẽ đi dạo quanh phụ cận, kết quả hắn chỉ quét hai mắt, tiếp tục đi vào trong rừng sâu.
Cây cỏ xung quanh càng ngày càng cao lớn, lại đi một lúc lâu, Thẩm Bân không biết đích tới của hắn là nơi nào, nhưng thấy đối phương tựa hồ đang nghiêm túc kiếm cái gì đó, liền không lên tiếng quấy rầy.
Tận đến khi tiến vào một nơi thâm sơn cùng cốc âm u, Diêm Hình và Thẩm Bân mới thấy được một khối hài cốt.
Khối hài cốt kia đã bị bùn đất che giấu hơn nửa, vừa thấy liền biết đã chết đi từ rất lâu, hơn nữa vị trí hẻo lánh, cho nên từ trước tới giờ không bị người phát hiện.
Thẩm Bân kinh ngạc nói: “Sao anh biết nơi này có hài cốt? Hơn nữa hài cốt này là của ai?”
Diêm Hình suy đoán rất nhiều, nhưng không thể chắc chắn xác định, chỉ nhàn nhạt lắc đầu nói: “Tôi không biết, trực giác trong rừng có thứ gì đó mà thôi.”
Thẩm Bân cứ cảm thấy nơi nào đó có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm vậy, cậu cẩn thận quan sát bốn phía, lại không phát hiện điều gì, đành phải nhỏ giọng nói với Diêm Hình: “Chúng ta đi thôi, gần đây có vẻ không quá an toàn thì phải?”
Diêm Hình cũng không phản đối: “Được.”
......
Khi hai người lần nữa trở lại thôn, đã gần giữa trưa, Yến Trì lần này không cần bọn họ nói, tự giác nướng sẵn khoai lang đỏ dâng lên.
Mèo đen không biết từ chỗ nào chui ra đánh giá Thẩm Bân, giống như đang hỏi ngươi không sao chứ? Cậu nhân lúc người khác không chú ý cho nó một cái thủ thế OK.
Buổi trưa hôm nay Thẩm Bân cũng không buồn ngủ, nhưng muốn ngủ chắc chắn có thể ngủ, bọn họ về tới phòng, Diêm Hình ngồi trên ghế, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn tự suy ngẫm về sự tình.
Người nào đó hiện tại hoàn toàn không lo lắng vấn đề sạch sẽ và không thích người khác chạm vào của Diêm Hình lúc trước, chủ động xáp lại gần, chui vào trong ngực hắn: “Không có việc gì tôi ngủ một lát.” Kỳ thực chỉ muốn chiếm chút lợi của anh chàng đẹp trai trước mặt mà thôi, hơn nữa Diêm Hình ôm rất có cảm giác an toàn, có thể nói cực kỳ thích hợp làm một cái ổ.
Diêm Hình không có biểu tình gì khác, chỉ ừ một tiếng.
Buổi trưa đã đến, hôm qua là Hàn Cảnh mắc mưu, tuy rằng do hai chị em người chơi vào nhầm nên tạm thời chưa mất mạng lúc ấy, nhưng hôm nay sẽ là ai đây?