Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 6: Chương 6




“Là bồn cầu, tôi rất chắc chắn” quát xong người đàn ông cao to, Thẩm Bân tiếp tục nói: “Lúc trước khi tôi lần đầu tiên thấy quái vật ở trong phòng, tóc cô ta liền nhỏ nước xuống mặt đất, ướt sũng, dù sao tôi cảm thấy không giống như có suy nghĩ.”

Thế giới trò chơi đúng là không có logic gì, nhưng rất nhiều thời điểm lại cmn rất có logic, nói như này, cho dù Boss trời sinh tương đối xấu, thích giết người, vậy cũng tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ giết người lung tung.

Nếu không một trò chơi tốt lành đại khái biến thành đại giết săn giết nhỉ?

Còn nữa quái vật nếu đánh lén người sau đó liền biến mất, không tiếp tục đại khai sát giới, không biết là kiêng kị đối với người chơi khác nên chạy trốn hay là vì nguyên nhân gì? Nếu là lý do trước còn dễ nói, lý do sau thì....liền nguy hiểm, có lẽ mọi người dễ dàng bị diệt đoàn.

Đôi người chơi là tình lữ vẫn luôn im lặng xem diễn cuối cùng cũng mở miệng: “Quái vật trông như thế nào? Hoặc là căn biệt thự này trước kia có việc lạ gì xảy ra hay không?” Người nói chính là cô gái tên Phương Văn Tĩnh.

Thẩm Bân không giấu: “Quái vật nhiều tóc, không biết từ nơi nào toát ra, tóc có thể vươn dài, thân thể thì không nhìn thấy, chỉ thấy một khuôn mặt, rất xấu” cậu nâng lên tay nhỏ nhẹ nhàng chỉ về phía Hứa Vĩnh Bình: “Còn xấu hơn cả hắn.”

“Cô!” Hứa Vĩnh Bình bị chọc lại muốn động thủ, Thẩm Bân lại lần nữa trốn ra phía sau Diêm Hình.

“Cô cái gì mà cô? Đừng cứ dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi, dù sao em trai anh cũng muốn bức hại tôi trước, có bản lĩnh tìm người đàn ông của tôi đánh một trận rồi lại muốn mạng tôi, nếu không thì thu lại ánh mắt của anh đi!” Thẩm Bân nhìn Hứa Vĩnh Bình vẫn luôn giống như muốn nuốt sống cậu mới nói như vậy.

Dù sao hiện tại trong lòng đối phương tuyệt đối muốn giết mình, cậu liền đơn giản tiếp tục đẩy Diêm Hình ra, khiến Hứa Vĩnh Bình nhịn xuống cho ta! Quản lý tốt vẻ mặt của mình, nếu không thấy một lần chửi một lần.

Hứa Vĩnh Bình sắc mặt đỏ bừng: “......” Hắn đã bị chọc tức, từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới bản thân có một ngày lại bị nghẹn khuất ở trong trò chơi như vậy, trước kia người chơi cho dù thực lực kém, liều mạng cũng thường có chuyện này, nhưng Diêm Hình thì khác, vừa rồi hai người đã giao thủ, đối phương trực tiếp nghiền áp hắn, căn bản không dám phản kháng, nếu không chính là tìm chết.

Hắn thậm chí nên máy mắn Diêm Hình không trực tiếp hạ tử thủ.

Hứa Vĩnh Bình rốt cục cũng hiểu trên mạng rất nhiều cô gái vì sao lại bị mắng là trà xanh, bởi vì hắn hiện tại thật sự rất muốn giết chết Thẩm Bân!

Lúc này Diêm Hình bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu cô lại nói hươu nói vượn, tôi sẽ rút đầu lưỡi của cô.” Ngữ khí của hắn không thay đổi, lạnh băng nói ra những lời này, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bân.

Emmmm......cọ lão đại phù hộ là được, thời khắc mấu chốt không thể chọc giận lão đại, dù sao trước khi người ở xung quanh tới, Thẩm Bân còn cùng Diêm Hình oán giận, cậu đành phải cười làm lành nói: “Là tôi sai được chưa? Hiện tại quan trọng nhất chính là đối phó với quái vật, nếu không có lẽ mọi người đều có thể gặp nguy hiểm.”

Hứa Vĩnh Bình nghi ngờ nhìn hai người bọn họ một cái, đoạn đối thoại vừa rồi tựa hồ có chút miêu nị, nhưng hắn lại không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần trò chơi vẫn tiếp tục, muốn muốn người phải chết sẽ có rất nhiều cơ hội....

Vừa lúc này, quản gia đã đi tới, ông duỗi tay đẩy đẩy gọng kính mắt mạ vàng của mình, thấy một màn huyết tinh trong toilet khẽ nhíu mày.

Sau đó quản gia thu hồi tầm mắt, biểu tình cung kính mở miệng: “Tiệc còn chưa kết thúc, các vị khách quý vẫn là đi phòng khách đi, toilet dơ loạn để các vị chê cười, tôi đây sẽ thu thập ngay lập tức.”

Nhóm NPC sau khi qua cơn kinh hách sắc mặt đều trắng bệch oán giận: “Đúng vậy, nơi này có gì tốt mà đứng, chúng ta đi thôi, mặt đất thật kinh tởm.”

Mấy người chơi: “....”

Nghe đi, đây là lời người nói ra được sao? Máu thịt trên mặt đất thế mà lại dùng hai từ dơ loạn để hình dung, quản gia nhất định có vấn đề.

Diêm Hình mặt không biểu tình: “Thi thể trên mặt đất là bạn của chúng tôi, tới tham gia tiệc xảy ra chuyện, cũng nên có cái công đạo chứ?”

Chắc chắn hắn không phải vì người em trai Hứa Vĩnh An đòi lại công bằng, mà là đang thử.

Quản gia: “Đương nhiên, các vị khách quý xin hãy yên tâm, ngày mai sẽ cho mọi người công đạo, mời bên này.” Nói xong ông làm ra thủ thế mời, vẫn như cũ muốn mọi người về lại phòng khách.

Hứa Vĩnh Bình cười nhạo một tiếng, ngày mai sẽ cho công đạo? Có thể là công đạo như thế nào chứ! Người đều đã chết, tử vong trong thế giới giả thuyết cũng không phải chân thật, người chơi chỉ là bị đá về thế giới hiện thực mà thôi, đã không còn bất cứ phần thưởng nào nữa.

Quan trọng là mỗi người chỉ có một sinh mệnh duy nhất trong một trò chơi, sau này Hứa Vĩnh Anh vĩnh viễn không thể tiến vào trò chơi này, điều này đủ khiến người thống khổ, dù sao phần thưởng và thực lực móc nối, em trai hắn bị mất một con đường gần nhất để trở thành cường giả.

Diêm Hình không tiếp tục hỏi nữa, thật đúng là xoay người đi tới phòng khách, Thẩm Bân liếc nhìn quản gia một cái, mau tróng đuổi kịp bước chân người đi trước.

Mọi người lục tục trở về, lúc này Diêm Hình cũng không ngồi trong góc nữa, mà cực kỳ có cảm giác tồn tại chiếm một cái ghế sô pha.

Có lẽ khí thế trên người hắn thật sự quá mạnh mẽ, không chỉ khiến người chơi chủ động rời xa hắn, nhóm NPC cũng không dám tới gần hắn.

Ngoại trừ Thẩm Bân.

Thật là đẹp trai thật là đàn ông! Thẩm Bân thiếu chút nữa không nhịn được hai mắt lấp lánh, rất nhiều người đều có tâm lý sùng bái kẻ mạnh, cậu cũng không ngoại lệ.

Diêm Hình thoạt nhìn tuyệt đối không phải loại to con lưng hùm vai gấu, tỉ lệ dáng người cực kỳ tốt, Thẩm Bân vươn cánh tay trộm so sánh với đối phương, rõ ràng quá non mịn một chút.

Vẫn luôn tự cảm giác bản thân tốt đẹp, Thẩm Bân lập tức đau lòng ôm thấy thân thể 'gầy yếu' của mình, không vui cùng Diêm Hình đoạt sô pha.

Diêm Hình trong lúc lơ đãng nhìn thấy Thẩm Bân bĩu môi: “.....” Không biết ai ở chỗ nào lại chọc 'cô' ta?

Bệnh hay quên của NPC đặc biệt nặng, trước đó không lâu còn đối với một màn trong toilet hò hét, hiện tại lập tức lại khôi phục lại hình thức cuồng hoan, thậm chí người đàn ông cao to còn bê một đĩa nhỏ bánh kem đi tới, làm một động tác ngượng ngùng của Trình Giảo Kim: “Băng Băng, sinh nhật vui vẻ.” Thuận tiện nhân cơ hội trừng mắt nhìn Diêm Hình ở bên cạnh một cái.

Tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Diêm Hình: “......” Ha ha.

Thẩm Bân cười tủm tỉm: “Ngại quá, gần đây đang giảm béo.” Biểu tình muốn làm ra vẻ bao nhiêu liền làm ra vẻ bấy nhiêu, thậm chí còn học một cô gái NPC ở cách đó không xa thổi thổi một chút móng tay vừa mới làm.

À, nữ NPC kia làm móng tay, mà Thẩm Bân chỉ có ngón tay mượt mà như ngọc nguyên thủy, rõ ràng sắm vai hình tượng tra nữ, nhìn cũng không nhìn người đàn ông cao to một cái.

Người đàn ông cao to: “....Được rồi, Băng Băng cô muốn ăn gì thì nói với tôi một tiếng.” Hắn trầm giọng rời đi, bóng lưng cao mét tám thoạt nhìn 'nhu nhược' khiến người đau lòng.

Mèo đen lặng lẽ tiếp cận Thẩm Bân, vèo một cái chui vào trong lòng ngực cậu, cậu cúi đầu vừa thấy, thuận tay xoa nhẹ lên.

Thẩm Bân ngồi quá gần Diêm Hình, rõ ràng bên cạnh còn rất nhiều chỗ trống, nhưng cậu phải dựa gần đối phương, mà hắn không trực tiếp ném cậu ra xa nguyên nhân là vì: Muốn hỏi chuyện.

Giữa những người chơi với nhau tuy có thể hợp tác, nhưng chủ yếu là quan hệ cạnh tranh, dù sao phần thưởng thông qua hữu hạn, thiếu một người chơi liền được nhiều thêm một chút phần thưởng.

Cũng may cho dù Diêm Hình không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không quá vô tâm tàn nhẫn đến mức trực tiếp diệt trừ người chơi khác, chỉ vì người chơi thông quan trò chơi càng cống hiến nhiều thì phần thưởng lại càng nhiều, điều này hắn không cần phải chia sẻ với người khác.

Diêm Hình hạ giọng: “Cô có bao nhiêu hiểu biết đối với quản gia?”

Thẩm Bân còn đang suy nghĩ về quái vật, trong lúc nhất thời không nghe rõ đối phương nói: “Hả? Anh nói cái gì?” Giọng nói không khống chế được.

Lập tức người chơi khác đều nhìn về phía bọn họ.

Diêm Hình: “....” Nhàn nhạt nhìn Thẩm Bân một cái, từ trên sô pha đứng lên, lạnh nhạt nói: “Tôi mệt rồi, tìm một phòng hầu hạ tôi.”

Thẩm Bân: “......” Thiếu chút nữa tưởng mình nghe nhầm, hơn nữa cậu cứ cảm giác ánh mắt đối phương lúc này đang trừng mình, cho nên tìm phòng hầu hạ là mấy cái ý tứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.