Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 187: Chương 187: Bởi vì mùa xuân tới (Phiên ngoại Hách Trường Nhạc)




Edit: Linhlady

Quyết định đi tham gia hôn lễ của tiểu mỹ nữ quyết định khiến tôi rối rắm nhất cuộc đời này.

Nhìn tiểu mỹ nữ được cha dượng nắm tay chậm rãi đưa đến trên tay Cung Hân, tôi không thể không thừa nhận, tôi ghen ghét.

Nhìn vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của tiểu mỹ nữ, ta xoay người đi khỏi nơi đó.

Lúc tiểu mỹ nữ nhận được tin mình là thủ khoa, đột nhiên ngất đi.

Tôi tỏ vẻ, cái này là chuyện tôi sẽ chê cười cô ấy cả đời.

Nhưng mà khi tôi chạy tới bệnh viện, chuẩn bị bốn phía chê cười tiểu mỹ nữ, lại phát hiện, ánh mắt cô ấy nhìn tôi, tràn ngập xa lạ.

Không phải ánh mắt xa lạ khi nhìn người không quen, tôi dám khẳng định, cô ấy biết tôi.

Cái loại xa lạ này, thật giống như tôi chỉ đi ngang cuộc đời cô ấy, không để lại một chút dấu vết nào.

Một khắc đó, tôi bắt đầu hoảng hốt.

Tôi xông lên lo lắng hỏi cô ấy còn nhớ tôi không?

Cô ấy nở một nụ cười thật tươi, tươi đẹp như ánh mặt trời vậy, nhưng tôi lại cảm thấy, giống như còn thiếu cái gì đó.

Cô ấy nói, đương nhiên nhớ rõ, tôi là Hách Trường Nhạc!

Đúng vậy! Tôi là Hách Trường Nhạc, nhưng tiểu mỹ nữ chưa từng gọi tên tôi, mỗi lần thấy tôi xuất hiện, lại hưng phấn chạy lại gần.

Một khắc đó tôi không biết cảm thụ của mình là gì, tôi không vui, cảm giác giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ vậy.

Ánh mắt tniểu mỹ nữ nhìn Cung Hân, tràn ngập tình yêu, cái loại tình yêu này, tôi vẫn luôn muốn thấy từ ánh mắt cô ấy.

Sau đó, tôi cũng không đi tìm cô ấy nữa.

Sau đó, tôi đem mái tóc vàng kim tôi thích nhất nhuộm đen, ông nội nói, tôi thay đổi.

Sau đó, tôi nỗ lực học tập, trở thành thủ khoa của trường.

Năm thứ hai thi đại học, tôi lấy 748 điểm bước lên chức danh thủ khoa, đậu trường học của tiểu mỹ nữ-- đại học Kinh Vũ.

Ở nơi đó, tôi tiếp xúc với rất nhiều rất nhiều người, nhưng mà không gặp được người lạnh nhạt thích xoa mái tóc của tôi, không còn người cùng tôi làm đề ngữ văn đọc lý giải hố cha nữa.

Trước khi tiểu mỹ nữ hôn mê, đã từng hỏi qua tôi: Vì sao nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?

Bởi vì mùa xuân tới...

Sau đó, mùa xuân trở thành mùa tôi thích nhất, bởi vì mùa xuân, vạn vật sống lại, hoa thơm chim hót, là mùa tôi cảm nhận được sự ấm áp.

Năm ấy thi đại học, hai điểm tôi cũng mất ở phần lý giải.

Đề kia là: Vì sao nữ nhân vật chính muốn dấu diếm người nhà bỏ đi?

Lúc ấy tôi đáp là: Bởi vì mùa xuân tới......

Đúng vậy, mùa xuân tới, hormone xao động bắt đầu phát ra, nữ nhân vật chính muốn đi tìm hạnh phúc của mình......

Mà người nhà cô ấy, sao lại nỡ ngăn cản hạnh phúc của cô ấy đây?

Tôi nhìn tiểu mỹ nữ mặc áo cưới trắng tinh cùng Cung Hân ăn mặc tây trang ôm hôn, cười cười, tôi không biết lúc đó mình như thế nào, nhất định rất khó xem.

“Đại phôi đản! Anh biết không? Nếu không phải chúng ta kết hôn, em còn nghĩ anh tới cướp hôn! Hừ hừ!”

Một giọng nói ngọt ngào làm nũng truyền đến bên tai tôi, tôi xoa xoa đầu em ấy, cười nói: “Như thế nào sẽ như vậy?”

Tôi cúi đầu hôn hôn cái trán của em ấy, em ấy hiện tại là vợ tôi, là người tôi yêu.

Tôi nắm tay em ấy, chậm rãi đi vào lễ đường.

Tái kiến, tiểu mỹ nữ, nguyện chị vĩnh viễn hạnh phúc vui sướng......

- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.