Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 2: Chương 2: Chuối ngươi cái ba kéo




Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả bị một trận ầm ĩ làm tỉnh lại, bên lỗ tai ríu rít tiếng ồn ào làm cô nhăn chặt mày.

Cô mở to mắt, lại phát hiện ra bản thân đang ngồi ở...... Ừ, một nơi thực rộng lớn.

Xung quanh ngồi rất nhiều người cầm hành lý, lúc này trong tay Mạc Vân Quả cũng cầm một cái ba lô, trừ nó ra, không còn cái gì khác.

Xung quanh mọi người giống như không hề ngạc nhiên khi thấy Mạc Vân Quả đột nhiên xuất hiện, không có bất luận phản ứng gì, Mạc Vân Quả có thể đoán được chuyện này là kết quả của cái gọi là hệ thống kia làm ra.

“Ký chủ, nhắc nhở một chút, phòng phát sóng trực tiếp của cô đã được mở, trước mắt nhân số khán giả bằng không, thời gian cô dừng lại ở cái vị diện này là ba ngày, xin nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.”

Giọng nói lạnh băng nhắc nhở ở bên tai Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ bản thân đã biết.

Mạc Vân Quả đứng lên nhìn bốn phía quanh, phát hiện trên màn hình lớn có thông tin của các loại xe, xem ra, nơi này hẳn là nhà ga.

Ý thức được điểm này, Mạc Vân Quả quyết đoán xoay người rời đi, nhà ga có thể gặp được người quyền cao chức trọng sao? Vẫn nên đi tới sân bay khả năng gặp được cũng cao hơn.

Mạc Vân Quả nhanh chóng đi tới sân bay, sau đó cô tùy tiện mua một tấm vé máy bay, sau đó vào phòng chờ ngồi, có hệ thống đi cửa sau, Mạc Vân Quả tiến vào phòng VIP.

Đi vào bên trong, chỉ có hai ba người ngồi ở nơi đó, trong tay bọn họ đều cầm sách, thoạt nhìn như là tạp chí thương nghiệp.

Mạc Vân Quả nhấp môi, sau đó đặt mông ngồi xuống bên người một người con trai khá ít tuổi.

Người thanh niên kia bởi vì động tác của Mạc Vân Quả làm hoảng sợ, hắn nhìn cô một cái, trong mắt lộ ra một tia khó hiểu.

Mạc Vân Quả nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, cười đến kiêu ngạo, cân xứng với nụ cười kia là cặp mắt lạnh như băng, nhìn qua vô cùng quái dị.

“A? Chủ kênh là nữ hài giấy? Lại còn là nữ hài giấy lạnh như băng, tấm tắc ~ xem cái kia chàng thanh niên kia đã bị dọa thành cái dạng gì rồi.”

Thanh âm đột nhiên vang lên bên tai Mạc Vân Quả, thân thể Mạc Vân Quả run lên, ở trong đầu lạnh lẽo hỏi: “Sao lại thế này?”

“Là người phòng phát sóng trực tiếp đang nói chuyện, trước mắt phòng phát sóng trực tiếp nhân số là ba người, xin ký chủ không ngừng cố gắng.” Đồng thời giọng nói lạnh lẽo cũng trả lời Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả đã biết sao lại thế này lúc sau cũng không có so đo nhiều hơn, cô nhìn chàng trai trước mặt lộ vẻ kinh sợ, nhíu mày.

“Anh......” Cô vừa mở miệng định nói chuyện thanh niên kia lập tức đứng lên, sau đó vội vã rời đi, thật giống như phía sau có yêu ma quỷ quái đuổi theo.

Mặt Mạc Vân Quả lập tức đen xuống.

“Ha ha ha! Cười chết ta! Chủ kênh này vậy mà lại đem người doạ đi rồi! Ai da uy! Ha ha ha ha!” Tiếng cười kiêu ngạo ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên, cô có thể nghe ra bên trong có vui sướng khi người gặp họa.

Mạc Vân Quả lạnh mặt, đối với hệ thống nói: “Tôi làm sao có thể nói chuyện với phòng phát sóng.”

“Ký chủ không cần làm gì cả, trực tiếp nói ra là được.” Hệ thống đáp lại.

Mạc Vân Quả giật giật khóe miệng, lầm bầm lầu bầu gì đó, sẽ bị người coi như quái nhân, nhưng mà bản thân cô không để bụng là được.

“Thực buồn cười?” Mạc Vân Quả khoanh tay trước ngực, ngữ khí lạnh như băng làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp rùng mình một cái.

“A ha ha...... Kia gì, không buồn cười.” Diệp Hành nhìn kênh phát sóng trực tiếp, sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, tại sao hắn cảm thấy bộ dáng chủ kênh này rất có khí thế.

Nhìn đến bộ dáng Mạc Vân Quả lạnh như băng, hắn vung tay lên, trực tiếp đánh thưởng một kỳ dị quả.

Khi Mạc Vân Quả nhận được tin đánh thưởng cũng sửng sốt, kỳ dị quả? Là cái ngoạn ý nhi[1] gì?

[1] ngoạn ý nhi (玩意儿): món đồ chơi, vật bài trí, sự vật thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.