Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 100: Chương 100




Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả không biết Hiên Viên Mặc có thế giới nội tâm cực kì phong phú, nàng chỉ nhìn thấy trên mặt hắn có biểu tình dị thường, ừ...... Vặn vẹo?

Mạc Vân Quả nhìn dáng vẻ Hiên Viên Mặc, bằng mắt thường quan sát thì hẳn là không có việc gì, như vậy việc tìm thuốc cầm máu cũng không cần thiết đi.

Khi Mạc Vân Quả đang muốn nói cái gì đó, đã bị Hiên Viên Mặc ôm vào lòng.

Ngay sau đó, Hiên Viên Mặc liền bay ra ngoài......

Hiên Viên Mặc:...... Tiểu thuyết đều là gạt người! Gạt người! Nói gặp nhau sẽ ôm nhau đâu!

“Cái tên nam nhân này có bệnh đi? Làm gì vừa tỉnh dậy đã muốn ôm tiểu Quả Quả nhà ta!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Ta nhìn bộ dạng của hắn, không giống người bị thương chút nào!”

“Người nam nhân này không phải là muốn dụ dỗ tiểu Quả Quả nhà ta chứ?”

“Không có khả năng đâu? Chỗ này là núi sâu rừng già......”

“Đúng, bởi vì là núi sâu rừng già a, không có ai phát hiện ra.”

“Từ từ! Chúng ta có phải quên mất chuyện gì đó rồi không?”

“Hình như là quên mất cái gì......”

“Quên mất cái gì đâu?”

Khuôn mặt Đoàn Tử nghiêm túc nhìn thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

Ồ..... Hình như là quên mất cái gì rồi......

A! Quên không cung cấp bối cảnh vị diện này.

Trên mặt Đoàn Tử lần đầu tiên hiện một tia ảo não, hai bàn tay mũm mĩm của nó vỗ vỗ vào nhau, lập tức liền tuyên bố bối cảnh chuyện xưa.

Mạc Vân Quả thấy được bối cảnh thế giới này, cũng biết đây là thế giới cổ đại, khó trách người nam nhân này lại để tóc dài.

Lại nói tiếp, bối cảnh cung cấp cực kỳ đơn giản.

Hiên Viên Mặc là Tam vương gia vương triều Thiên Khải, cùng đương kim hoàng thượng là huynh đệ cùng mẹ sinh, quan hệ cực kì tốt, cũng không xuất hiện đấu tranh ngầm gì.

Mà Hiên Viên Mặc cũng không thẹn với chức vị vương gia được ban này, cần cù chăm chỉ vì bá tánh phục vụ, nếu muốn nói hắn có điểm nào không tốt, đại khái là......

Vị này hai mấy năm qua, chưa từng chạm qua một nữ nhân?

Mà nguyên chủ thân là nữ nhi của tướng quân đương triều, được vô vàn sủng ái.

Ngày thường đều an tĩnh ở trong cư khuê phòng, nếu không phải bị cha già hạ lệnh nàng bắt buộc phải đi dâng hương cùng Hiên Viên Mặc, thì nàng cũng sẽ không ra cửa.

Hiên Viên Mặc võ công cực cao cường, trên giang hồ cũng khó có ai bì kịp.

Sau đó hắn rất tự tin mang theo nguyên chủ đi dâng hương, sau đó......

Mạc Vân Quả nhìn người nào đó đang nằm trên mặt đất kêu thảm tìm cảm giác tồn tại, biểu tình lạnh lẽo trên mặt đột nhiên có vết rách.

Nội tâm Hiên Viên Mặc cũng khổ a! Thật vất vả mới có thể phá tan trở ngại thời gian để tới vị diện cấp thấp này cùng Thân Thân nhà mình tiếp xúc thân mật, gia tăng hảo cảm.

Ai biết, Thân Thân nhà mình không thèm quan tâm mình, đã thế còn quăng ngã!

Không muốn chơi như vậy đâu!

Hiên Viên Mặc chỉ có thể kêu rên để đổi lấy lực chú ý của Mạc Vân Quả......

Mạc Vân Quả đi qua, ngồi xổm xuống, chọc chọc miệng vết thương đang đổ máu của Hiên Viên Mặc nói: “Có thể đi không? Chúng ta đi tìm người!”

Hiên Viên Mặc: Cuối cùng Thân Thân nhà mình cũng để ý đến mình rồi! Vui vẻ! O(≧▽≦)O

“Đương nhiên có thể đi!” Hiên Viên Mặc lập tức liền xoay người đứng lên, thân thể kia kêu một cái mạnh mẽ a!

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hiên Viên Mặc, cũng không để ý tới hắn, lập tức đi lên phía trước.

Hiên Viên Mặc vừa thấy cái động tác này của Mạc Vân Quả, lập tức bắt được tay nàng nói: “Đi nhầm, hẳn là bên này.”

Mạc Vân Quả quay đầu nhìn Hiên Viên Mặc, bởi vì nguyên nhân chiều cao của thân thể này, nàng chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.

Bị ánh mắt Mạc Vân Quả manh đến Hiên Viên Mặc: Muốn ôm Thân Thân một cái, muốn nâng lên cao ~ (  ̄▽ ̄) /

Mạc Vân Quả một chút cũng không có xấu hổ khi đi sai, nhưng nàng cũng không tiếp tục tùy tiện đi loạn nữa, mà là nhìn Hiên Viên Mặc, chờ hắn dẫn đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.