Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 113: Chương 113




Edit: Linhlady

“Khụ khụ…… Tại sao ta lại thấy trong mắt tiểu Quả Quả đồ ăn còn quan trọng hơn vậy?”

“ Chúc mừng lầu trên tìm ra chân tướng.”

“Đau lòng nhà ta Mặc Mặc vài giây, sau đó…… Oa ca ca ca! Nhìn dáng vẻ Tiểu Quả Quả ăn kìa đáng yêu quá! Quai hàm phình phình!”

“ Lầu trên ngươi đủ rồi! Ha ha ha ha! Tiểu Quả Quả nhà ta là đáng yêu nhất!”



Hắc hắc hắc, chẳng lẽ chỉ có mình ta cảm thấy ánh mắt u oán của Mặc Mặc cũng rất đáng yêu sao!”

“Ai da, các ngươi xem ánh mắt Mặc Mặc nhìn tiểu Quả Quả, chứa không biết bao nhiêu nhu tình nha!”

“ Đột nhiên bị cặp đôi này đánh ngã rồi, làm sao đây!”

“Duy trì CP Mặc Quả!”

“Duy trì duy trì!”

“Chẳng lẽ các ngươi quên mất nhiệm vụ của vị diện này rồi sao……”

“ Lầu trên sao ngươi có thể vô tình chọc thủng ảo tưởng của chúng ta như vậy được!”

“Ta sai rồi…… Ta chỉ là nhắc nhở một chút thôi.”

“ Trái tim ta thật đau, không cần để ý tới ta, ta muốn lẳng lặng……”

“Ngươi vậy mà không nhớ tiểu Quả Quả, mà muốn lẳng lặng?! Lẳng lặng là cái tiểu yêu tinh nào?! Từ đâu tới!”

…………

Giờ phút này Mạc Vân Quả không có tâm tư xem bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả tâm tư của nàng đều đặt trên điểm tâm, không thể tưởng được điểm tâm ở thế giới này ăn ngon như vậy.

Ngọt mà không ngấy, ừm…… Không thể dùng từ khác mà mô tả được, tóm lại chỉ có thể dùng hai từ, quá ngon!

Bởi vì được ăn ngon, độ ấm quanh thân Mạc Vân Quả cuối cùng không phải lạnh lẽo như trước nữa.

Vẻ mặt Hiên Viên Mặc u oán nhìn những cái điểm tâm đó, bị món điểm tâm đánh bại, hắn mới sẽ không không cao hứng đâu! ╭(╯^╰)╮

Cứ như vậy, nửa canh giờ trôi qua, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng giải quyết toàn bộ điểm tâm, ừ…… Nên đi ngủ thôi.

Hiên Viên Mặc vừa thấy cái bàn trống trơn, vô cùng vui vẻ bế Mạc Vân Quả lên, đi về phía giường.

Sau khi ôm người đến giường. Hiên Viên Mặc cũng theo đó nằm xuống.

Bàn tay thon dài của hắn sờ sờ bụng Mạc Vân Quả, ừm…… Mềm mại, nhưng mà…… Vì cái sao lại phẳng như vậy?! Một bàn điểm tâm kia đều cho chó ăn sao! A phi! Thân Thân mới không phải chó đâu!

Bất quá…… Ánh mắt Hiên Viên Mặc dừng ở trên bụng Mạc Vân Quả, ai tới nói cho hắn, vì sao Thân Thân ăn gết cả một bàn điểm tâm, mà xoa bụng cảm thấy không giống một người no là thế nào?!

Thôi xong, hắn giống như không cẩn thận phát hiện ra thuộc tính mới của Thân Thân rồi —— dạ dày đại vương!

Nghe qua cũng rất đáng yêu! ヾ(o???)?ヾ

Mạc Vân Quả chớp chớp đôi mắt, mới ăn nhiều như vậy, nàng một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng bàn tay to của Hiên Viên Mặc ở trên bụng nàng vô ý thức xoa nắn, ừm…… Thực thoải mái.

Mạc Vân Quả đem thân mình hướng về phía Hiên Viên Mặc một chút, muốn hắn xoa xoa bụng nhiều hơn.

Mà Hiên Viên Mặc được Thân Thân của hắn chủ động tiếp cận kinh ngạc: A a a a! Thân Thân muốn thân cận với mình sao? Thân Thân ăn no lại đáng yêu như vậy sao? Ha ha ha! Sau khi hắn trở về, muốn đánh thưởng cho Thân Thân một tấn thiên tiên quả, một tấn heo nướng tuyệt đỉnh, một tấn bàn bát trân, một tấn…… Tóm lại, đáng thưởng thật nhiều thật nhiều cho Thân Thân! Ha ha ha! Nói không chừng như vậy Thân Thân liền sẽ yêu mình, sau đó nói như vậy……

Hiên Viên Mặc một mộng tưởng hão huyền, may mắn động tác trên tay hắn cũng không có dừng lại, mà càng thêm ôn nhu giúp Mạc Vân Quả xoa bụng nhỏ.

Mạc Vân Quả thoải mái híp nửa mắt, rất nhanh, buồn ngủ ập đến.

Nàng nhìn thoáng qua đôi mắt không biết vì sao hưng phấn đến tỏa ánh sáng của Hiên Viên Mặc, trong đầu hiện lên một tia khó hiểu, nhưng cảm giác thoải mái ở bụng làm bàng không có thời gian suy nghĩ tiếp.

Chậm rãi, nàng nhắm hai mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ.

- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.