Edit: Linhlady
Ánh mắt Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm người đang ôm mình, cô hiểu ánh nhìn này, nó giống như ánh mắt Hiên Viên Mặc đã từng nhìn cô.
Mạc Vân Quả không hiểu ánh mắt này có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng không phản cảm khi Hiên Viên Mặc nhìn mình như vậy.
Mà hiện tại, như vậy ánh mắt của cô gái khi nhìn chàng trai này, hàm chứa điều gì đây?
Bạch Hiên nghe cô giáo trả lời, ngón tay vô ý thức sờ phần đầu của cún con.
Hắn tin tưởng, chó nhỏ này là con chó đẹp nhất.
“Cô giáo, chúng ta đặt cho nó một cái tên được không?”
Bạch Hiên không hề trở ngại đi tới bên người Đào Ngải Linh ngồi xuống, sắp xếp trong căn phòng này, hắn đã sớm thuộc như lòng bàn tay.
“Được.” Đào Ngải Linh chỉ là mỉm cười, bất kể chàng trai muốn làm gì, cô ấy đều đồng ý.
Bạch Hiên nghiêng nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Gọi là Linh nhi được không?”
Đào Ngải Linh nghe thế câu nói, trong lòng mãnh nhảy run lên, ánh mắt cô ấy sáng ngời nhìn Bạch Hiên, nuốt nuốt nước miếng, mang theo một tia nghẹn ngào nói: “Hiên Nhi vì sao muốn đặt cái tên này?”
Bạch Hiên cười nói: “Bởi vì em cảm thấy Linh nhi tên này rất êm tai a.”
Trong mắt Đào Ngải Linh xẹt qua một tia ảm đạm, cô ấy chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự chỉ là cái lý do này sao?”
Lần này, ngược lại là Bạch Hiên ngây ngẩn cả người, hắn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ còn có lý do khác sao.”
Đào Ngải Linh lắc đầu nói: “Không, không phải, cái này...... Cái lý do này là đủ rồi.”
Bàn tay Đào Ngải Linh nắm chặt quần áo của mình, bản thân mình lại hi vọng chuyện xa vời gì đây?
Cô ấy cùng hắn, chỉ là quan hệ cô trò mà thôi, không hơn......
“Ta %...... Ta cảm thấy...... Này......”
“Lầu trên muốn nói gì thì nói luôn đi! Lải nha lải nhải làm gì!”
“Sao ta lại cứ cảm thấy thiếu niên này thích cô giáo của mình nhỉ?”
“Không có khả năng?”
“Vì sao lại muốn gọi tiểu Quả Quả nhà ta là là Linh nhi? Cái tên này rõ ràng là của cô giáo kia kia a!”
“Hắn không phải giải thích rồi sao?Chỉ là cảm thấy dễ nghe mà thôi.”
“Mặc kệ các ngươi tin hay không, dù sao ta cũng không tin.”
“Kỳ thật ta cũng không tin, nhưng nếu như chàng trai thích cô giáo mà nói, như vậy nhiệm vụ của tiểu Quả Quả nên giải thích như thế nào?”
“Có thể là bug hệ thống hay không?”
“Tới tới tới! Lầu trên tới đây để ta phổ cập khoa học mổ chút, cho dù thời không chảy ngược, vũ trụ quay cuồng, hệ thống phòng phát sóng này cũng không thể xuất hiện bug được không! Trừ phi......”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi người máy yêu đương đi......”
“Cá nhân cảm thấy loại tỷ lệ này là 0......”
“Tốt thôi, các ngươi không cần phải nói, ta sai rồi......Hu hu hu......”
Mạc Vân Quả không biết cái gì gọi là tình yêu, cô cũng không thể đủ trình độ để hiểu được Bạch Hiên đối với Đào Ngải Linh là loại cảm tình, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô quyết định cho rằng bản thân chủ động phát công kích.
Mà tiêu chí phát ra công kích đó là......
Đào Ngải Linh luống cuống tay chân tiếp được con chó nhỏ nhảy ra từ trong lòng Bạch Hiên, dở khóc dở cười, tương lai con chó nhỏ này nhất định là tiểu gia hỏa ầm ĩ.
Bạch Hiên chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên trống trải, sau đó lại nghe được một trận tiếng vang, hắn thật cẩn thận hỏi: “Cô giáo, đã xảy ra chuyện gì?”
Đào Ngải Linh nhìn dáng vẻ chàng trai, trên mặt xẹt qua một tia đau lòng, hắn vốn dĩ có thể trở thành một người kiêu ngạo, nhưng vì sao ông trời lại không công bằng như vậy?
“Không có việc gì, chỉ là tiểu gia hỏa này có chút nghịch ngợm.” Đào Ngải Linh đè Mạc Vân Quả đang động đậy lại, ý cười doanh doanh nói với Bạch Hiên.
Mạc Vân Quả bị đè lại:......
- ------