Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn những số liệu quen thuộc kia, thân hình nho nhỏ càng tỏa hơi thở lạnh lẽo.
Tất cả tâm tư của Bạch Hiên đều đặt trên bàn phím, tuy rằng cảm giác được một tia lạnh lẽo từ cún con, nhưng không thể nào biết được nó đang đắm chìm trong một thế giới hoàn toàn xa lạ khác.
Trái lại Mạc Vân Quả, thân thể tuy rằng lạnh lẽo, nhưng đáy lòng lại như có ngọn lửa đốt.
Mạc Vân Quả đã từng tham dự nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, trí tuệ nhân tạo thuận lợi nghiên cứu phát minh, nhưng là ở bước thực nghiệm cuối cùng, khi cô làm báo cáo thời điểm, trong đêm đó cô phát hiện máy của mình xuất hiện một đoạn số liệu kì quái.
Đoạn số liệu kia lướt qua rất nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp nghiên cứu, nó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Sau đó, cho dù cô truy cứu như thế nào, cũng không cách nào tìm ra được đoạn số liệu kia.
Cô cũng đã thử viết lại đoạn số liệu kia, nhưng mỗi khi viết ra tới số liệu cuối cùng, máy tính đều sẽ chết máy.
Dần dà, đoạn số liệu kia luôn là vướng mắc trong lòng cô, cho tới khi tiến vào thế giới này......
Mạc Vân Quả vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, đoạn số liệu Bạch Hiên đang gõ là số liệu mà cô quen thuộc.
Nhất mấu chốt chính là, số liệu mà Bạch Hiên viết ra, so với số liệu kia càng thêm tỉ mỉ, logic hoàn hảo hơn.
Mạc Vân Quả không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô không ngại tìm ra chân tướng.
Ngón tay Bạch Hiên gõ bùm bùm, Mạc Vân Quả xem cũng càng thêm nghiêm túc.
Từng đoạn số liệu xuất hiện rồi lại biến mất......
Đêm dần dần sâu, thẳng đến khi Bạch Hiên gõ một chữ cuối cùng, ấn Enter, Mạc Vân Quả mới từ thế giới huyền diệu kia phục hồi lại tinh thần.
Bạch Hiên làm xong mọi chuyện, bế Mạc Vân Quả lên đi vào phòng tắm.
“Linh nhi, chúng ta đi tắm rửa.”
Nước ấm cọ rửa thân mình Mạc Vân Quả, giọt nước bắn tung tóe lên mặt cô, làm tầm mắt trở nên mơ hồ.
Bạch Hiên dần dần bỏ quần áo của mình để ở một bên, lộ ra thân mình gầy yếu.
“Nắm thảo nắm thảo!”
“Nắm thảo nắm thảo! Tú sắc khả xan** a a a a!”
“A a a a! Hệ thống ngươi là người xấu, vì sao muốn mosaic a!”
“A a a! Hệ thống ngươi vì sao vì sao......”
“Thật vất vả có thể nhìn xem nam sắc, kết quả...... Uông một tiếng liền khóc.”
“Mosaic, hệ thống thích thâm trầm.”
“Từ xưa sắc đẹp không giữ được, chỉ có mã tái đắc nhân tâm* a!”
“Nói, chúng ta chỉ xem được mosaic, vậy tiểu Quả Quả nhìn thấy cái gì a?”
“Chẳng lẽ là...... Hắc hắc hắc......”
“Hắc hắc hắc! Tiểu Quả Quả, tới đây miêu tả cho chúng ta nghe một chút cảnh xuân của thiếu niên, hắc hắc hắc......”
Mạc Vân Quả nhìn hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, nhất chân vỗ về phía trước, lập tức có một bàn tay to đỡ lấy.
“Linh nhi a, ngươi tiểu gia hỏa này, làm sao lại nghịch ngợm như vậy?”
Bạch Hiên bế Mạc Vân Quả nằm ở bồn tắm lên, hắn than nhẹ một tiếng, trêu đùa chó nhỏ trong ngực.
Mạc Vân Quả bị mosaic che hai mắt lại: Đám sương mù thật lớn......
“Sương mù.” Mạc Vân Quả nói với phòng phát song trực tiếp.
Mọi người: Sương mù là cái quỷ gì?!
“Tiểu Quả Quả cũng bị mosaic đi? Ai, hài tử đáng thương, ngay cả mosaic cũng không biết.”
“Chúng ta giống như không cẩn thận làm lộ cái gì đó rồi?”
“Ha ha ha! Tiểu Quả Quả thật là đáng yêu, đến mosaic là cái gì cũng không biết.”
“Tấm tắc, một đám tài xế già.”
“Ta là tài xế già ta kiêu ngạo, thiếu niên, muốn đi nhờ xe sao?”
“Cảm ơn thúc thúc, ta có thể tự mình lái phi cơ.”
............
- ------
*mã tái đắc nhân tâm: Đắc Nhân Tâm là nghệ thuật thu phục lòng người, là làm cho tất cả mọi người yêu mến mình. Đắc Nhân Tâm của thời đại mới đòi hỏi sự hiện diện của cái Tâm, cái Tầm và cái Tài trong mỗi người chúng ta. Đắc Nhân Tâm trong ý nghĩa đó cần được thụ đắc bằng sự hiểu rõ bản thân, thành thật với chính mình,hiểu biết và quan tâm đến những người xung quanh để nhìn ra và khơi gợi những tiềm năng ẩn khuất nơi họ, giúp họ phát triển lên một tầm cao mới. Đại loại nói con người không chỉ nên nhìn bề ngoài, mà cần có tâm có tầm và có tài.
**Tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
Edit: còn gì ngại hơn khi phải khóa ních rồi đăng lại từ chương.:((