Edit: Linhlady
Bởi vì đối với hôm nay thực vừa lòng, cho nên buổi tối đối với chuyện cây đại thụ dong dài, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng chịu đáp lại.
“Ngươi ở chỗ này đã bao lâu?”
Đây là vấn đề Mạc Vân Quả rất tò mò, cây đại thụ này không biết đã sống bao lâu rồi.
“Hắc! Tiểu gia hỏa ngươi rốt cuộc chịu nói chuyện! Ngươi không biết, mấy ngày nay nhàm chán chết lão nhân!”
“Ai, ngươi nói những nhân loại này nghĩ như thế nào, đem chúng ta hai cái ngăn cách đi, ta muốn tìm cái cây nói chuyện đều không có, cũng may, ngươi hiện tại chịu nói chuyện!”
“Ai? Ngươi vừa rồi hỏi cái gì nhỉ?”
“À à, ta nhớ ra rồi, ngươi hỏi ta ở chỗ này đã bao lâu? Ta ngẫm lại a!”
“Ừm...... Có chút nhớ không rõ, tính qua cũng một trăm năm!”
“Nhớ năm đó thời điểm ta còn trẻ, lúc đó cái gì cũng không sợ, hiện tại già rồi, này đó thẻ bài treo ở trên người, ta có chút chịu không nổi.”
Mạc Vân Quả: À ( lạnh nhạt mặt)
“Tiểu gia hỏa, ngươi sao lại không nói chuyện nữa rồi?” Đại thụ hỏi.
“Ta không biết nên nói cái gì.” Mạc Vân Quả trả lời nói.
Lần này, ngược lại là đại thụ ngây ngẩn cả người, hắn tạm dừng thời gian rất dài, mới chậm rãi nói.
“Tiểu gia hỏa, ngươi có ước mơ không?”
Mạc Vân Quả không biết cái gì gọi là ước mơ, nếu ước mơ chính là một cái nguyện vọng mà nói, như vậy nguyện vọng của cô là rời khỏi đây, hiện tại, ngay lập tức.
Cho nên hiện tại cô không có nguyện vọng gì, nếu có thì có, trước mắt chính là hoàn thành nhiệm vụ!
Đại thụ thấy Mạc Vân Quả không nói gì, thở dài thật sâu một hơi.
“Khi ta vẫn là một cây nho nhỏ, ước mơ của ta là chinh phục biển sao trời mênh mông!”
“Sau ta ý thức được mình là một cái cây, mà một cái cây thì không thể tự mình di động, lúc ấy ước mơ của ta là khỏe mạnh trưởng thành, có thể che mưa gió một phương.”
“Lại sau đó, ta bị nhân loại nhổ trồng ở nơi này, lúc ấy, ước mơ của ta chính là vì nhân loại phục vụ, ha ha ha!”
Mạc Vân Quả: Ồ. ( mặt lạnh nhạt)
“Không biết vì sao, nghe ước mơ của đại thụ, có vài phần chua xót.”
“Lầu trên chua xót cái gì?”
“Không biết a! Cho nên đây mới là chỗ kì quái!”
“Chẳng lẽ vị diện này chúng ta luôn phải nghe đại thụ dong dài sao?”
“Ai, ngày đó vị huynh đài nào nói sẽ đưa thuốc sinh trưởng giờ đang ở đâu a? Cầu đưa thuốc sinh trưởng a! Làm tiểu Quả Quả nhanh lên lớn lên a!”
“Tại hạ đây, tại hạ đây đâu! Ta hiện tại chính cưỡi phi thuyền đi hướng trung ương tinh đâu! Ngày mai là có thể tới rồi, đến lúc đó có thể đưa thuốc sinh trưởng cho tiểu Quả Quả!”
“Ha ha! Chúng ta chờ một chút vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy! Nhanh đem thuốc sinh trưởng tới, sau đó mau chóng hoàn thành nhiệm vụ vị diện này, tiểu Quả Quả có thể mở phát sóng ở vị diện sau rồi!”
“Đang xem có bao nhiêu người không muốn nghe đại thụ kia dong dài! Cử trảo!”
“Cử trảo, bốn con!”
“Cử trảo cử trảo! Một trăm chỉ!”
Mạc Vân Quả nhìn đến cuối cùng, tưởng tượng bộ dáng có một trăm móng vuốt, ừm...... Xem ra rất cường đại!
Mạc Vân Quả không nói nữa, bên tai chỉ còn thanh âm tang thương của cây đại thụ.
Hắn đã bắt đầu nói chuyện xưa của hăn, bắt đầu từ một cây nho nhỏ, ừ..... Hiện tại nói đến đoạn hắn là một cái cây trẻ tuổi.
Cành cây của Mạc Vân Quả theo gió lắc lư, có vẻ một mảnh nhu hòa.
Trong mắt người xem, lại là một mảnh hài hòa.
Đại thụ vì cây nhỏ che mưa chắn gió, cây nhỏ cành cây theo gió lắc lư, hai người lá cây ngẫu nhiên giao nhau, thoạt nhìn như là an ủi cho nhau an ủi......
- ------