Edit: Linhlady
Diệp Hành nhìn đồ ăn hôm nay, vừa lòng gật gật đầu nói: “Tiểu Quả Quả, ngươi nếm thử, ăn rất ngon!”
Mạc Vân Quả cầm lấy chiếc đũa chọn một khối thịt gà, khi cắn một miếng, nàng cảm giác trong miệng có mùi hương kì dị, làm nàng có chút luyến tiếc nuốt xuống.
Nàng nhai nhai, lại nhai nhai, cuối cùng chậm rãi nuốt xuống.
Mà theo thịt gà nuốt xuống, nàng cảm giác được một dòng nước ấm từ dạ dày chảy khắp tứ chi, cái loại cảm giác này thật giống như ánh mặt trời chiếu vào máu vậy.
Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả hưởng thụ, trong mắt xẹt qua một tia cười khẽ, đây đều là những đồ ăn không tầm thường! Ăn vào rất tốt cho thân thể.
Đám kia đầu bếp thế nhưng thật thức thời, hắc hắc! Nghĩ xem có thể thưởng cho bọn họ cái gì được.
Mạc Vân Quả nhìn Diệp Hành, tuy tính tình nàng trì độn, nhưng cũng nhận ra đây không phải thịt cá bình thường.
Diệp Hành nhìn ánh mắt trong suốt của tiểu Quả Quả, trong lúc nhất thời lại bị luân hãm, thật là đẹp mắt, hắn nghĩ như vậy.
Mạc Vân Quả nhìn sững sờ Diệp Hành, không nói gì, cũng không có dời tầm mắt.
Diệp Hành tay chậm rãi sờ hướng đôi mắt của Mạc Vân Quả, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thật là đẹp mắt......”
“Dựa dựa dựa! Diệp Hành này không phải là tên biến thái đi?!”
“Xem hắn dáng vẻ kia, sẽ không muốn đào đôi mắt của tiểu Quả Quả đi?!”
“Đậu má, ta biết ngay người này không phải cái gì thứ tốt!”
“Tiểu Quả Quả! Mau tránh ra a!”
“Mệt ta một giây trước còn vui vẻ ghép Cp hắn cùng tiểu Quả Quả đâu!”
“A a a! Ta muốn bổ xuống bốn mươi đại đao, thật khó chịu!”
Diệp Hành thấy được các loại bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, lập tức phục hồi tinh thần lại.
Hắn ảo não gõ đầu mình một cái, ở trong đầu nói với phòng phát sóng trực tiếp một câu.
“Ta làm sao có thể sẽ đào đôi mắt của tiểu Quả Quả? Đôi mắt này ở trên người tiểu Quả Quả mới có thể có giá trị lớn nhất.”
Diệp Hành cũng mặc kệ người trong phòng phát sóng trực tiếp có tin hắn hay không, dù sao hắn cũng không để ý ánh mắt của người khác khi nhìn mình.
Nha, không đúng, hắn đặc biệt để ý cái nhìn của Mạc Vân Quả.
Hắn thật cẩn thận nhìn Mạc Vân Quả, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một tia chán ghét, may mắn, không có......
Diệp Hành ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quả Quả, có phải ăn rất ngon hay không? Hắc hắc, ăn ngon thì ăn nhiều một chút nha ~”
Mạc Vân Quả nhìn vẫn cái tay vẫn dừng ở đôi mắt của mình, khẽ gật đầu, vừa vặn hắn cũng bỏ tay xuống.
Diệp Hành ra vẻ không có việc gì rút tay mình về, vui sướng hài lòng giúp Mạc Vân Quả chọn đồ ăn.
Mạc Vân Quả tự nhiên nhận lấy, chậm rì rì ăn.
Mỗi một miếng đều là hưởng thụ, nàng muốn từ từ cảm nhận cảm giác ấm áp này.
Một bàn đồ ăn lớn, trên cơ bản đều vào bụng Mạc Vân Quả, Diệp Hành ăn rất ít, đa số thời gian hắn đều giúp Mạc Vân Quả chọn đồ ăn, sau đó cứ như vậy nhìn nàng ăn.
Sau cơm chiều, là thời gian nghỉ ngơi.
Nơi này rất ít trò giải trí, hơn nữa trời tối rất sớm, lại tương đối nguy hiểm, cho nên đại đa số mọi người đều ở trong phòng, có thể ngủ hoặc có thể đọc sách lung tung.
Thật ra Diệp Hành còn rất nhiều chuyện cần xử lý, nhưng hắn không yên tâm để Mạc Vân Quả ngủ, chỉ có thể ở bên cạnh nàng trước.
Mạc Vân Quả ở trong phòng hắn, là căn phòng an toàn nhất sơn trại này.
Chờ đến khi Mạc Vân Quả ngủ, lúc sau, Diệp Hành mới ngồi ở ghế trên, lật xem vài thứ.
Trong phòng, tiếng hít thở của Diệp Hành cùng với tiếng hít thở của Mạc Vân Quả, hình thành tiết tấu “Âm nhạc”, nghe đi nghe lại có vài phần ấm áp......
- ------