Edit: Linhlady
Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, vô cùng vui vẻ, quả nhiên giống với ý tưởng của hắn, ha ha ha!
Diệp Hành đứng lên, nói với Bạch đế: “Ngượng ngùng a, tiểu Quả Quả nhà ta không cho ta thả các ngươi đi đâu ~”
Bạch đế: Con mắt nào của ngươi nhìn thấy đứa bé kia có phản ứng!
“A...... Ta thật không biết, Diêm La Vương khi nào có thuật đọc tâm?”
Diệp Hành trợn mắt liếc nhìn Bạch đế một cái nói: “Ta cùng tiểu Quả Quả nhà ta tâm hữu linh thông, ngươi đây là ghen ghét với Quả Quả nhà ta!”
Nói xong câu đó, hắn còn ngạo kiều ngẩng đầu lên.
Bạch đế: Ha hả!
“Như vậy ý của Diêm La Vương là không tính toán buông tha?” Bạch đế nhướng mày nói.
“Đương nhiên.” Diệp Hành cũng nhướng mày đáp lại.
Nói xong câu này, mọi người chỉ cảm thấy không khí trở nên đặc quánh, áp lực ép lại khiến bọn họ không thở nổi.
Trên mặt Bạch đế cùng Diệp Hành vẫn nở nụ cười tươi rói, hai người đều không động, nhưng lại xuất hiện một cơn gió yêu ma, gió này đi đến đâu, cây cối hóa thành tro, tạo thành một mảnh trắng xóa.
Mạc Vân Quả bị Diệp Hành bảo hộ ở trong ngực, một chút cũng không cảm giác được hơi thở áp bách đến, càng không nói đến cơn gió kì quái kia.
Mà những người khác lại không được dễ chịu như vậy, có mấy người thậm chí hộc máu quỳ xuống đất.
Bạch đế thấy Diệp Hành còn có tâm tư che chở một đứa bé, ánh mắt lóe lên, một đạo tinh quang hướng về phía Mạc Vân Quả mà đi.
Tức khắc Mạc Vân Quả cảm giác được hơi thở nguy hiểm, lông tơ của nàng lập tức dựng ngược lên, nguy hiểm!
Nàng muốn trốn, lại bị Diệp Hành gắt gao cố định ở trong ngực.
Ánh mắt Diệp Hành tối sầm lại, vung ống tay áo lên, liền đem bạch quang đánh trở về, bạch quang đánh vào một người, tức khắc thân thể bị cắt thành hai nửa, nhìn qua vô cùng ghê tởm khủng bố.
Bạch đế thấy một màn như vậy càng thêm hưng phấn.
Xem ra đứa bé này là nhược điểm của Diệp Hành, người chỉ cần có nhược điểm, sẽ thật dễ dàng bị đánh bại.
Diệp Hành lạnh lùng nhìn Bạch đế nói: “Ngươi tính toán thật là tốt.”
“Cũng thế cũng thế mà thôi.” Bạch đế không chút khách khí đáp lại.
“Muốn cho ta tha các ngươi cũng có thể, chỉ là có điều kiện......” Diệp Hành nói.
Bạch đế thấy có chuyển biến theo ý mình, lập tức lại hỏi: “Điều kiện là cái gì?”
“Điều kiện chính là......” Diệp Hành khóe môi cong lên một mạt tà cười, “Ba, hai, một, đảo!”
Vừa dứt lời, liền thấy Bạch đế cùng những người khác té xỉu ở trên mặt đất.
Diệp Hành khinh thường nhìn mọi người nói: “Bằng tâm tư kia, cũng muốn cùng ta đấu!”
Lúc này, Trương Tam không biết từ nơi nào vụt ra, nói: “Lão đại, bọn họ muốn xử lý như thế nào?”
“Toàn bộ mang về, hắc hắc hắc!” Diệp Hành ôm cũng Mạc Vân Quả té xỉu nói với Trương Tam,
Trương Tam vô cùng cao hứng lên tiếng, không biết từ nói nào, gọi một đám huynh đệ kéo đám người kia trở về sơn trại, đương nhiên, còn có những hành hóa cao cấp kia.
Diệp Hành nhìn té xỉu Mạc Vân Quả, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ai nha nha, vừa rồi quên nhắc nhở tiểu Quả Quả che miệng mũi lại.
Tuy rằng như vậy, nhưng mà trên mặt Diệp Hành vẫn là nụ cười gian xảo.
Không có biện pháp, có thể nhìn thấy dáng vẻ tiểu Quả Quả hôn mê gì đó, cũng thật hưng phấn a! (~ ̄▽ ̄)~
Bạch đế tuyệt đối không nghĩ tới Diêm La Vương đỉnh đỉnh đại danh thế nhưng sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, khiến bọn họ hôn mê.
Hắn ta cũng tin tưởng cách làm người của Diệp Hành, mới trong lúc nhất thời thả lỏng cảnh giác mà mắc mưu.
Đối với việc này, Bạch đế chỉ nghĩ nói: Ta ** bà nội ngươi Diêm La Vương!
- ------------
Edit: haiz... Không biết sao hôm trước ta lại nhìn nhầm số chương nữa, 187 mà sao đầu lại suy nghĩ đến 197, chậc chậc, hỏng hỏng. Cho nên hôm nay lại chuyển hết chương về đây, hẹn các nàng ở quyển 2 ╮(╯▽╰)╭