Edit:Linhlady
Tại một khắc này, Mạc Vân Quả mới ý thức được, Đại vương là đặc biệt.
Mạc Vân Quả lại về bên người Đại vương, nhìn Đại vương gắt gao ôm cây đậu Hà Lan, không nói gì.
Cây đậu Hà Lan vẫn luôn lặp lại một câu, “Không...... Không cần ăn ta”
Thân thể cây Đậu Hà Lan cũng luôn vào trạng thái run rẩy, cũng không biết do sợ hãi, vẫn bị mùi hương trên người Đại vương xú.
“Ai nha nha! Thì ra thế giới này chỉ có Đại vương có thể nói chuyện sao?”
“Thật đúng là thú vị nha!”
“Đại vương không nên là cương thi dẫn đầu đám cương thi sao? Ta thấy dáng vẻ kia của hắn, Ừm...... Có chút không đáng tin cậy a!”
“Ha ha ha! Tưởng tượng đến chuyện cả đàn cương thi bị Đại vương lãnh đạo, ta lại thấy đáng thương thay cho bọn chúng”
“Vậy các ngươi nói, những thực vật gì đó, tất cả đều có thể nói chuyện, hay chỉ có cái cây Đại Vương ôm trong ngực có thể nói thôi?”
“Vấn đề của lầu trên thật nan giải! Hiện tại cho mời lầu dưới tới giải đáp!”
“Bổn lâu không biết, cho mời lầu tiếp theo trả lời.”
“Không cần ném nồi cho ta! Hừ hừ! Bổn lâu mới không biết đáp án vấn đề này đâu! ╭(╯^╰)╮”
“Ai nha! Rối rắm cái này làm gì? Để tiểu Quả Quả hỏi cây đậu Hà Lan một chút không phải tốt sao!”
“Ý kiến hay! Tiểu Quả Quả ngươi hỏi mau đi?”
“Đồng ý đồng ý! Tiểu Quả Quả ngươi hỏi mau hỏi đi, ta tò mò quá!”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp liên tiếp muốn cô đi hỏi cây đậu Hà Lan kia, ghé lại gần một chút.
“Chỉ có mình ngươi có thể nói chuyện sao?”
Thân thể đậu Hà Lan vẫn như cũ run rẩy, trong miệng của nó còn lặp lại câu “Không...... Không cần ăn ta“.
Sau đó, bất kể Mạc Vân Quả hỏi như thế nào, cũng không tìm được câu trả lời mình mong muốn.
Mạc Vân Quả chỉ có thể từ bỏ, có lẽ Đại vương có thể biết đáp án, Mạc Vân Quả nghĩ như vậy.
Ban đêm dần dần buông xuống, Mạc Vân Quả không thể tránh tình trạng lâm vào ngủ say.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi cả lục địa, nhìn qua thuần khiết vô hại như vậy.
Chỉ có thời điểm ban đêm, phiến đại lục này mới có thể khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Đại vương đúng giờ tỉnh lại, thuận tiện đánh thức Mạc Vân Quả.
Ở trong quá trình này, hắn đều không có buông cây đậu Hà Lan ra.
Đậu Hà Lan cũng tỉnh lại, nó cảm giác được mình còn ở trong tay thiên địch, toàn bộ thân mình lại bắt đầu phát ru, đồng thời trong miệng lại bắt đầu lặp lại câu nói kia.
Đối với chuyện này, Mạc Vân Quả không có bao nhiêu cảm thụ, câu này cô đã nghe nguyên một ngày.
Mà Đại vương lại cực kỳ không vui.
Hắn kéo kéo lá cây đậu Hà Lan, ghét bỏ nói: “Ngươi nói ngàn vạn qua chủng tộc các ngươi năm mới dựng dục ra được một cây có thể nói chuyện, sao ngươi lại vô dụng như vậy? Chỉ biết nói một câu như vậy.”
Nói xong câu đó lúc sau, Đại vương còn cảm thấy có chút không hài lòng.
Hắn kiêu ngạo chỉ chỉ Mạc Vân Quả, lại chỉ chỉ chính mình nói: “Nhìn thấy không? Tộc cương thi của chúng ta chỉ có hai người có thể người nói chuyện!”
“Tuy rằng gia hỏa kia nói chuyện cực nhỏ, nhưng mà bổn Đại vương ta không giống!”
“Ngươi xem bổn Đại vương cỡ nào lợi hại, nói nhiều như vậy đều không có thở dốc một lần nào!”
“Hắc! Tiểu gia hỏa, tới cùng ta học, Đại Vương!”
Đại Vương bắt đầu kêu đậu Hà Lan nói chuyện, cố tình cây đậu Hà Lan kia cũng không nhận cảm tình của hắn, chỉ luôn lặp lại câu nói kia.
Mạc Vân Quả nghe được lời này, đã biết cây đậu Hà Lan này là cây duy nhất có thể nói chuyện trong tộc của nó, mà Đại vương trước mắt chỉ sợ cũng là cương thi duy nhất có thể nói chuyện.
- ------