Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả tới nơi này lâu như vậy, chưa từng có cảm giác đói, tự nhiên cũng không muốn ăn tua đậu Hà Lan gì gì đó.
Trái lại Đại vương, đối với tua đậu Hà Lan giống như có một loại chấp niệm, muốn ăn luôn chúng nó, nhưng lại luôn không ăn được.
Mà không, bởi vì vừa rồi Đại vương do dự, cho nên tua đậu Hà Lan vốn dĩ có thể bị Đại vương ăn lại triệu tập rất nhiều cây đậu Hà Lan, sau đó hướng tới Đại vương hung hăn bắn hạt đậu.
“Ai nha nha! Đám đậu Hà Lan này thật quá đáng giận!”
“Ta hảo tâm buông tha bọn họ một phen, bọn họ cư nhiên đối xử với ta như vậy! Hừ hừ!”
“Chán ghét chán ghét chán ghét muốn chết!”
“Vương trung vương, lấy khí thế của ngươi ra đây một chút, mệnh lệnh cho chúng nó không cần đánh ta!”
Đại vương vẫn luôn ở kêu gào, lại linh hoạt thân mình ở nơi đó nhích tới nhích lui, vô cùng buồn cười.
Bởi vì chịu liên lụy của Đại vương, Mạc Vân Quả cũng không tránh được bị đậu Hà Lan công kích, thảm hại hơn đó là còn có ngẫu nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện bom anh đào.
Cũng may, Mạc Vân Quả dị thường linh hoạt, cô xuyên qua đám thực vật và cương thi, chạy đến địa phương an toàn.
Lúc này Đại vương cũng thoát ly khỏi khu vực chiến đấu, hắn thấy Mạc Vân Quả không có chuyện gì, đi qua vỗ vỗ vai cô nói: “Hắc! Tiểu vương! Ngươi giỏi quá!”
Mạc Vân Quả:......
Đại vương khen Mạc Vân Quả xong, lúc sau, liền chỉ vào Vương trung vương bán trên cánh tay của mình nói: “Ngươi nhìn xem ngươi, ngươi sao lại có thể vô dụng như vậy?”
“Đau......” Giọng nói của Vương trung vương nghe qua rất non nớt, nhưng cũng chỉ biết nói một hai cây, cái này làm cho Đại vương thập phần bất đắc dĩ.
Đại vương xem Vương trung vương chỉ biết nói hai câu, hừ lạnh một tiếng, âm thầm hạ quyết định hắn nhất định phải dạy dỗ Vương trung vương nói câu khác! Ít nhất cũng phải biết nói tên của hắn!
Tiếp theo, Đại vương liền vẫn luôn lặp lại lại hai chữ “Đại vương”, chính là muốn cho Vương trung vương có thể nói ra hai chữ này.
Mà ở trong quá trình này, Mạc Vân Quả an vị ở kia, nhìn Đại vương cùng Vương trung vương tương tác.
Thời gian trôi đi, Đại vương thấy không dạy dỗ được Vương trung vương, cũng cảm thấy có chút tức giận, vì thế hắn liền lôi kéo Mạc Vân Quả, xông thẳng ra bên ngoài chạy.
Ừm...... Hắn vẫn muốn đi ăn tua đậu Hà Lan!
Ngày này, Đại vương cách một giờ liền phải lôi kéo Mạc Vân Quả đi ra ngoài chiến đấu, tuy rằng thời gian ở trên chiến trường không vượt qua 10 phút......
Mà nguyện vọng của Đại vương là muốn ăn tua đậu Hà Lan, vẫn luôn không thành công......
Phòng phát sóng trực tiếp lẳng lặng nhìn Đại vương bán xuẩn, đối với mỗi một lần chiến đấu, bọn họ đều sẽ xoi mói một lần.
Cuối cùng tổng kết một chút đó là, Đại vương đúng là tên ngu xuẩn, ân...... Vẫn là một tên lắm mồm ngu xuẩn.
Ban đêm rất nhanh buông xuống, Đại vương lắm mồm cuối cùng cũng an tĩnh.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi ở trên mặt đất, lúc này Mạc Vân Quả lại không lựa chọn nghỉ ngơi, mà là im lặng nhìn chằm chằm Đại vương cùng Vương trung vương.
Ánh trăng chiếu rọi ở trên người Đại vương cùng Vương trung vương, từ trên người Đại vương tản mát ra từng sợi hắc quang, mà từ trên người Vương trung vương, lại tản ra lục quang nhàn nhạt.
Hắc quang cùng lục quang dây dưa, giống như đang chiến đấu, lại giống như đang giao hòa.
“Oa oa oa! May mắn ta còn không ngủ! Bằng không sẽ bỏ qua chuyện xuất sắc như vậy!”
“Oa! Trên người bọn họ phát ra là cái gì? Ta cảm giác lục quang rất đẹp a!”
“A? Cá nhân ta tương đối thích hắc quang ~ tuy rằng có chút quỷ dị, nhưng không biết như thế nào, lại làm ta cảm thấy thân thiết, ha ha!”
“Lầu trên ngươi là một sinh vật vong linh sao, đối với hắc quang cósự thân thiết là bình thường. Giống ta, làm một trị liệu sư hệ thủy, đối kia với lục quang còn lại có cảm giác thân thiết, xem ra, lục quang hẳn là có tác dụng chữa khỏi đi?”
“Oa oa oa ~ cho nên nói, Đại vương là tượng trưng cho hủy diệt, mà Vương trung vương còn lại là tượng trưng cho hy vọng sao?”
- ------