Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả cảm thấy mỹ mãn nhìn thuộc tính đồ đệ đang xuất hiện trên đầu hắn, hiện tại hắn, mới có thể chân chính gọi là đồ đệ của cô sao.
“Đi luyện cấp.”
Mạc Vân Quả nói như vậy, thành công lôi Dung Tu trở lại hiện thực.
Ánh mắt Dung Tu phức tạp gật gật đầu, sau đó đuổi theo Mạc Vân Quả, bắt đầu hành trình luyện cấp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà đã trôi qua mấy giờ, cũng đến lúc Dung Tu hạ tuyến.
“Sư phụ, ta phải hạ...... Rời đi.”
Dung Tu nói đến một nửa mới phản ứng lại, NPC là nghe không hiểu nghĩa hạ tuyến.
Mạc Vân Quả gật đầu, trong chớp mắt liền biến mất ở trước mắt Dung Tu.
Dung Tu nhìn mặt đất trống trải, thở dài một hơi, liền offline.
Sau khi hạ tuyến Dung Tu mở to mắt, nhìn căn phòng quen thuộc.
Hắn cười khổ một tiếng, đứng dậy.
Bất kể trong trò chơi hắn có biến hóa như thế nào, trong hiện thực hắn...... Vẫn cứ là phế vật!
Dung Tu cố gắng chống thân thể lên, lại phát hiện bản thân thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện, thân thể của mình giống như có một chút biến hóa.
Từ sau khi xảy ra chuyện kia, toàn bộ cơ năng của hắn đều rơi vào trạng thái suy sụp, hắn biết, thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại cảm giác được thân thể của tốt lên chưa từng có, thậm chí còn tốt hơn lúc trước một chút.
Trog mắt Dung Tu xẹt qua một tia khiếp sợ, hắn giống như hiểu ra chuyện gì đó, vì sao Liên Bang lại coi trọng trò chơi này như vậy, bởi vì nó các thể tác động lên cuộc sống của mọi người ngoài đời thực sao......
Giờ khắc này, Dung Tu cảm thấy chấn động không hề nhỏ.
Nội tâm hắn kinh hoàng, trong lúc nhất thời lại không biết là nên khóc hay cười.
Dung Tu mất một ít thời gian ổn định cảm xúc, rõ ràng biết mọi chuyện rồi, nhưng bàn tay kia cũng không nhịn được khẽ run rẩy.
Ngay lú này, Dung Tu nhận được một cuộc gọi video.
Dung Tu tiếp nhận, trong không trung xuất hiện một màn hình, người phía đối diện không ai khác là Dung Huy.
Dung Huy nhìn dáng vẻ Dung Tu, trong mắt xẹt qua một tia khinh bỉ, mở miệng nói: “Đem Thần Khí của anh bán cho tôi, 10 tỷ.”
Dung Tu cúi đầu, khiến Dung Huy không nhìn được vẻ mặt hắn lúc này.
Mái tóc lâu ngày không được chỉnh sửa gần như che khuất khuôn mặt hắn, Dung Huy nhíu mày, không biết sao, trong lòng có một tia khủng hoảng.
Dung Tu không trả lời hắn ta, mà trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện.
Dung Huy tức muốn hộc máu đạp nát máy truyền tin, sau đó phân phó cho vài người bên cạnh, khuôn mặt trở nên âm ngoan.
Dung Tu treo điện thoại lúc sau, khẽ cười một tiếng, cuối cùng diễn biến thành vui sướng cười to.
Giờ khắc này, giống như có thứ gì ở thân thể hắn thức tỉnh.
Mà bên kia, Mạc Vân Quả quay trở về với “Cương vị” của mình, vừa lúc lại gặp một đợt người tới đánh BOSS, cũng vừa lúc, phía trước cũng có một nhóm người.
Khi Mạc Vân Quả trở về, thế thân của cô chỉ còn lại một tia máu, chỉ cần một đợt công kích nữa là bọn họ có thể thông quan rồi.
Tất cả mọi người đều ra sức hướng tới trên người BOSS ném kỹ năng, nỗ lực muốn bắt lấy đầu sát.
Mạc Vân Quả lạnh lẽo nhìn bọn họ, chỉ là liếc mắt một cái thôi cũng khiến bọn họ muốn đóng băng.
Bọn họ nhìn BOSS trước mắt, có cảm giác giác với vừa rồi, BOSS hiện tại, so với vừa rồi càng thêm mê người, càng thêm khí phách, cũng càng thêm có sức sống.
Thật giống như, cô đột nhiên sống lại......
Mọi người liếc nhau, nhìn vào ánh mắt nhau tình đồng minh.
Nhưng mà còn không chờ bọn họ phản ứng lại, một đám người liền biến thành bạch quang.
Toàn đoàn diệt!
- ------