Edit: Linhlady
Khi Dung Tu vừa lên tuyến lại phát hiện ra, vị sư phụ tiện nghi mỗi lần hắn online đều xuất hiện giờ lại không thấy đâu.
Hắn chờ một lúc lâu lại không hề thấy bóng dáng của cô.
Giờ khắc này, Dung Tu không thể nói mình có cảm thụ gì.
Giống như có một tia giải thoát, lại giống như có một tia mất mát.
Bởi vì chỉ cần hắn vừa online, không thể không cùng Mạc Vân Quả đi luyện cấp, cho nên trong trò chơi hắn hầu như không có thế lực gì.
Trước kia hắn đã liên hệ với thuộc hạ trong game này nhưng lại không có cơ hội gặp mặt bọn họ.
Hôm nay Mạc Vân Quả không còn nữa, hắn cũng có thời gian đi gặp những người đó, cũng có thời gian đi phát triển thế lực của mình.
Nói đến cùng, Dung Tu tuy rằng biết ơn Mạc Vân Quả đã chỉ bảo hắn, nhưng ở trong mắt hăn, Mạc Vân Quả chỉ là một NPC mà thôi, chỉ là một nhân vật trong trò chơi mà thôi.
Hắn không thể đem toàn bộ tinh lực đặt lên người cô được, hắn còn có bầu trời rộng lớn để bay lượn.
Dung Tu lại tiếp tục chờ một chút, nhưng lại không chờ được Mạc Vân Quả.
Dung Tu nghĩ, có lẽ cô có việc gì đó.
Hắn đã chờ cô lâu như vậy, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
Nghĩ Dung Tu như vậy, xoay người đi tìm anh em của mình.
Kể từ giờ phút này, huy hoàng thuộc về hắn mới chính thức bắt đầu.
Bên kia, Mạc Vân Quả tìm không thấy Dung Tu, nhớ lại tư liệu trong trò chơi, có một vài nơi hắn có thể xuất hiện, có lẽ có thể trợ giúp Dung Tu lên được cấp 150.
Nghĩ xong nơi đầu tiên mà Mạc Vân Quả đi là thành Lạc Dương, đây là thành thị phồn hoa nhất.
Mà thành chủ thành Lạc Dương có một bảo vật, truyền thuyết có thể hiệu lệnh trăm vạn hùng binh.
Đối với bảo vật này Mạc Vân Quả không hề có hứng thú, ngược lại có hứng thú với quả ngàn năm trong tay thành chủ, đơn giản vì quả ngàn năm này có thể trợ giúp tăng tu vi.
Mạc Vân Quả lập tức đi tìm thành chủ, lại bị ngăn ở bên ngoài cửa thành.
Bởi vì cô đã không còn là BOSS, làm một người chơi bình thường, cô không thể tùy lúc có thể thấy thành chủ.
Cũng ngay lúc này, Dung Tu dẫn theo vài người đứng ở trước cửa thành.
Dung Tu liếc mắt một cái liền nhận ra bị ngăn ở cửa thành chính là tiểu cô nương hàng xóm đã cứu hắn, hắn không biết tại sao cô lại muốn đi vào, nhưng mang theo cô vào cũng không phải là chuyện gì to tát.
Nghĩ như vậy Dung Tu nhìn Mạc Vân Quả nói: “Nhập đội.”
Hắn thuận tay cho Mạc Vân Quả lời mời tham gia tổ đội, Mạc Vân Quả đồng ý.
Sau đó cũng không biết Dung Tu nói với thủ vệ cái gì, người kia liền cho bọn họ đi vào.
Mạc Vân Quả nhìn một đám người nói giỡn tức giận mắng nhau, cô đứng ở rất xa, gần như đi cuối cùng cũng không có ý định tham gia.
Các huynh đệ của Dung Tu, bọn họ biết vấn đề gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Đối với chuyện vì sao lão đại nhà mình muốn cho cô gái này gia nhập, lão đại không nói ắt hẳn có tính toán của riêng mình.
Cô gái kia đi cách rất xa, lão đại lại không có ý kiến gì, có lẽ quan hệ cũng không thân thiết lắm.
Nói như vậy, bọn họ cũng không tò mò mà đi hỏi cái gì.
Mạc Vân Quả không biết suy nghĩ của đám người này, cô nhìn Dung Tu nói chuyện với thành chủ cao cao tại thượng kia.
Nhìn Dung Tu khí thể mười phần, Mạc Vân Quả ý thức được, hình như từ trước đến giờ cô đều không nhìn rõ đồ đệ của mình.
Dung Tu tiếp nhận yêu cầu của thành chủ ngay sau đó Mạc Vân Quả bị đá ra đội ngũ, nhiệm vụ kia không cần cô tham gia.
Bị đá ra đội ngũ - Mạc Vân Quả:......
“Mang cô vào đây, xem như trả lại ân tình cho cô.”
Dung Tu nhìn Mạc Vân Quả nói xong câu đó lúc sau đi ngang qua nhau, hiển nhiên là có chuyện khác.