Edit:Linhlady
Bên kia, Dung Tu hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, khi hắn đi giao trả nhiệm vụ, lại biết được một tin, vật phẩm khen thưởng của hắn đã bị một tên gia hỏa không biết tên trộm đi.
Lần này, Dung Tu quả thật đã nổi giận.
Hắn thật vất vả mới có thể xoay người, làm sao có thể để người khác gây phiền phức cho hắn?
Những người đó còn chưa tính, cũng là do hiện tại hắn quá yếu, không cách nào đối phó được.
Nhưng lại có một cái tên gia hỏa không rõ lý lịch đánh chủ ý lên đầu hắn, chuyện này là hắn vô cùng khó chịu.
Dung Tu thông minh, hắn hỏi qua một ít tình huống, sau đó có thể xác định là Mạc Vân Quả.
Dung Tu nghĩ tất cả đều là chuyện tốt do cô nương nhà bên gây ra, ánh mắt tối xầm, trong đầu lại nghĩ ra không ít âm mưu.
Hắn lập tức offline, gõ cửa nhà Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả bị tiếng đập cửa thật lớn đánh thức, từ từ tỉnh lại.
Cô giống như quên mất đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp một loạt “Không nỡ nhìn thẳng” cùng “Thật đáng yêu”, cô nghĩ, cô nhất định làm, ừ...... Chuyện không thể miêu tả nào đó rồi.
Mạc Vân Quả đứng dậy đi mở cửa, đập vào mắt là bộ dáng Dung Tu nổi giận đùng đùng.
Dung Tu cau mày, trực tiếp hỏi: “Cô muốn cái gì?”
Mạc Vân Quả:?
Dung Tu thấy Mạc Vân Quả không nói lời nào, lại hỏi một lần, Mạc Vân Quả vẫn không nói gì.
Dung Tu hít sâu một hơi nói: “Cô trộm vật phẩm khen thưởng làm nhiệm vụ của tôi làm cái gì? Hoặc là nói, cô muốn trao đổi nó với cái gì?”
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả hoàn toàn không nhớ mình đã làm cái gì, cho nên cô vẫn im lặng không trả lời.
Dung Tu vừa thấy Mạc Vân Quả thái độ này, trong lòng có một loại cảm giác bực bội không biết bắt nguồn từ đâu, hắn nắm vai cô, hung tợn nói: “Nói ra điều kiện của cô.”
Mạc Vân Quả cho dù không mẫn cảm, cũng có thể đủ cảm giác được Dung Tu bộc phát ác ý.
Cô bắt lấy tay Dung Tu, một trận quay cuồng, đè hắn ở dưới thân, còn chưa kịp để hắn phản ứng lại đã lấy chân đè yết hầu hắn.
Trong mắt Dung Tu xẹt qua một tia phẫn hận, hắn muốn tránh thoát Mạc Vân Quả, lại phát hiện sức lực của cô lớn đến đáng sợ.
“Dung Tu, anh đang làm cái gì!”
Mạc Vân Quả lạnh như băng hỏi, như khí lạnh nhạt kia làm Dung Tu lập tức như rơi vào hầm băng.
Đồng tử hắn co rụt lại, không biết nghĩ tới cái gì.
Nửa ngày sau, Mạc Vân Quả chậm rãi buông hắn ra.
Dung Tu ngồi dậy, cúi đầu cười khổ một tiếng nói: “Thực xin lỗi.”
Mạc Vân Quả nhìn hắn, vẻ mặt không thể hiểu được, không biết hắn vì sao phải xin lỗi.
Chỉ có Dung Tu tự mình biết, trạng thái hiện tại của mình như thế nào.
Thời gian dài làm phế vật đã khiến hắn mất đi kiêu ngạo vốn có, tự tôn, thậm chí còn có nhân tính.
Vị sư phụ tiện nghi kia cho hắn tất cả mọi thứ, tới quá mức dễ dàng, làm hắn quên mất bản thân đã từng như thế nào.
Hoặc là nói, hắn tự cho mình quên mất, nhưng trong tiềm thức của hắn lại khắc sâu cái loại cảm giác này, cái loại cảm giác chỉ có thể bất lực mặc người khác khi dễ.
Cho nên hắn gấp không chờ nổi muốn trở nên cường đại, cường đại đến mức có thể chống lại đám người kia, cường đại đến mức hắn không cần trở nên sợ hãi.
Hắn quá sợ hãi thất bại, hắn quá sợ hãi mất đi tất cả mà hiện tại mình đang có.
Cho nên hắn nôn nóng, hắn nổi giận đùng đùng, hắn gấp không chờ nổi muốn khống chế tất cả, cho nên hắn còn không thăm dò thực lực đã đi đánh lén đám người kia, kết quả rơi vào thất bại.
Dung Tu hít sâu một hơi, thời điểm ngẩng đầu lên, trong mắt hoàn toàn tỉnh táo.
- ------