Edit:Linhlady
Nhiệm vụ này nhìn qua nhưng thật ra đơn giản, chỉ là chuyện ngoài ý muốn trong đó cũng không ít đâu.
Phải nói nguyên tác giả cũng là mẹ đẻ, đối xử với nữ chủ bạch liên hoa kia cũng không phải tót bình thường!
Hết thảy cô ta nên có, không nên có, toàn bộ đều cho cô ta!
Lúc này Mạc Vân Quả còn không biết cô sắp phải đối mặt với chuyện gì, phiền não bây giờ của cô đó là, làm cách nào để lên xe......
Làm một nữ phụ lại là vai phản diện lớn nhất, gia thế không thua kém gì nam chủ, đương nhiên mức sống cũng không hề thua kém.
Tỷ như giường ngủ khoa trương kia, bàn ăn khoa trương, cùng với chiếc xe khoa trương trước mắt......
Cái gọi là cao điệu xa hoa có nội hàm không gì hơn như thế, nhưng mà......
Tạo hình của xe này cũng không cần giống như xe tăng được không!
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp spam ha ha ha, sắc mặt trầm tĩnh, theo quản gia dẫn đường dẫm lên một người hầu lên xe.
Theo sau, xe khởi động, giống như cảm giác đang phi......
Công ty của Mạc Vân Quả vừa vặn đối diện công ty của nam chủ, khiến chúng nó được gọi là tòa song sát của thành phố này.
Đương nhiên, tất cả chuyện này không có quan hệ với Mạc Vân Quả.
Thời gian đi làm, không thể tránh việc chen chúc, cho dù là xe của Mạc Vân Quả, không thể tránh được việc tắc đường.
Mà bên cạnh cô, vừa lúc là xe của nam chủ Kỷ Vô Ngu, nhìn qua cũng khoa trương không kém......
Cũng không biết Kỷ Vô Ngu nghĩ như thế nào, cửa sổ xe lại mở ra, Mạc Vân Quả dựa vào nơi đó, vừa vặn có thể xuyên thấu qua pha lê nhìn đến hành động của Kỷ Vô Ngu, đương nhiên còn có nữ chủ bạch liên hoa......
Mạc Vân Quả vốn không có hứng thú xem bọn họ, nhưng phòng phát sóng trực tiếp đàm luận lại quá xuất sắc.
“Nắm thảo! Các ngươi mau xem! Nữ chủ bạch liên hoa kia có phải đang khóc hay không! Thật sự biến thành trân châu! “
“Thật sự đó! Ta dựa! Này đều có thể thành thật? 6666666”
“233333 ta vốn dĩ cho rằng xe này đã đủ xuất sắc! Không nghĩ tới còn có chuyện càng thêm xuất sắc!”
“Ta thiên! Bối cảnh chuyện xưa không phải nói nữ chủ rất nghèo sao? Nhưng nước mắt của cô ta có thể hóa thành trân châu, cô ta đem trân châu đi bán, không phải trở thành kẻ có tiền sao!”
“Nghe lầu trên nói thì nhất định chưa từng đọc qua thể loại truyện《 bá đạo tổng tài yêu ta 》rồi, để ta tới phổ biến cho ngươi một chút, khi ngươi nói nước mắt của nữ chủ có thể kiếm tiền, cô ta sẽ nói như thế nào. Khụ khụ...... ( trạnh thái phẫn nộ) ngươi nghĩ ta là loại người như vậy sao? Ngươi có thể làm ta rơi lệ, đành lòng để ta khóc sao? Đó nước mắt của ta, làm sao có thể bán lấy tiền được? Cho dù ta nghèo đến chết, cũng sẽ không bán đứng thân thể của mình!”
“Phốc, lầu trên là thần giải thích!”
“Logic kiểu này, ta cho 100 điểm 2333333”
Mạc Vân Quả nhìn bên trong nói nước mắt của nữ chủ sẽ hóa thành trân châu, có một tia tò mò.
Cô thử nhìn sang bên kia, lại sửng sốt.
Bởi vì Kỷ Vô Ngu đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia giống như đang nhìn xuyên thấu qua lớp pha lê thật giày, nhìn tới tận đáy linh hồn của cô.
Mạc Vân Quả đột nhiên cảm thấy nam chủ đối diện có chút quen thuộc, nhưng trước sau không nghĩ ra được lý do gì.
Mà lúc này, đội ngũ chen chúc bắt đầu di động, tài xế dẫn đầu lách qua vô số xe vượt lên phía trước, chạy đi công ty.
Mà Kỷ Vô Ngu trong xe, Kỷ Vô Ngu thu hồi tầm mắt, lúc này mới nhìn về phía nữ chủ bạch liên hoa không ngừng chảy nước mắt.
Nhìn trân châu thuần khiết không ngừng rơi xuống, giá trị liên thành, lại không nửa điểm kích thích nỗi nội tâm của hắn.
“Nếu còn khóc, thì lập tức xuống xe.” Kỷ Vô Ngu lãnh đạm mở miệng, một tay gác trên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, biểu tình lãnh đạm.
- ------