Edit: Linhlady
- --------------------------????
Y Tường Vi nghe được lời này, thân thể run lên, cô ấy không phải không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mỗi khi nghĩ đến, luôn bị những lời của người bên ngoài làm mê hoặc.
Kỳ Thần cũng từng nói qua khi cô ấy không trang điểm nhìn đẹp nhất, nhưng không trang điểm cô ấy không cách nào đối mặt với bọn họ được.
Những người đó luôn gọi cô ấy là sửu bát quái.
Lời của nhưng người đó giống như có dấu vết, khắc sâu vào trong trí nhớ của cô, khiến cô mhoong cách nào nhìn thẳng vào dung mạo của mình, không cách nào chấp nhận được.
Y Tường Vi gắt gao cắn môi, không dám nhìn Mạc Vân Quả.
Trước mắt Mạc Vân Quả là chân thật như vậy, mỹ lệ như vậy, từ sâu tâm hồn cô ấy đã có lòng tự ti không dám nhìn Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả thấy Y Tường Vi không nói gì, há mồm tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày coo cùng hắn kết hôn, không muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt chân thật mỹ lệ nhất của cô sao?”
Muốn a! Như thế nào không nghĩ?
Nhưng mà……
Y Tường Vi gãi gãi áo cưới, chỉ cần nghĩ đến nhưng người kia chán ghét khuôn mặt mình, cô ấy lại muốn ngụy trang.
Mạc Vân Quả mím môi, tiếp tục nói: “Cô sợ hãi khi fans của cô nhìn thấy cô như vậy sẽ không thích cô sao?”
Y Tường Vi do dự một chút, gật gật đầu.
“Cô mang thai.” Mạc Vân Quả tạm dừng một chút nói, “Mấy thứ này đối thai nhi cũng không tốt, hơn nữa tôi cảm thấy thật sự fans sẽ không vì dung mạo của cô mà thay lòng.”
Y Tường Vi kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, sao cô lại biết mình mang thai?
Nhưng sau khi nghĩ lại, Mạc Vân Quả thường xuyên tới nhà bọn họ cọ cơm, ngẫu nhiên nghe được cũng là đương nhiên.
Sau câu nói kia, Y Tường Vi theo bản năng xem nhẹ, giống như vậy, Kỳ Thần không biết cùng cô áy nói qua bao nhiêu lần, nhưng cô lại không cách nào thay đổi được mình.
Y Tường Vi nắm tay, lại chậm rãi buông ra, lại nắm chặt, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Mạc Vân Quả nhìn Y Tường Vi như vậy, nắm đôi tay không an phận của cô ấy lại.
Cô nửa ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn Y Tường Vi đang cúi đầu.
Ánh mắt của cô cùng ánh mắt của cô ấy đối diện……
“Tôi nghe qua một câu.” Mạc Vân Quả ánh mắt trong suốt tiếp tục nói, “Bắt đầu từ giá trị nhan sắc, rơi vào tài hoa, sau tới nhân phẩm.”
Y Tường Vi nhìn đôi mắt kia, giống như có thể tinh lọc hết bụi bẩn thế gian, cô ấy có chút thất thần.
Cô ấy nghe được Mạc Vân Quả nói như vậy, cả người càng rơi vào trạng thái ngốc lăng.
Chưa từng có ai nói cho cô ấy những lời này, ngắn ngủn một câu, lại giống như đạo lý lớn khiến cô ấy thông suốt.
Y Tường Vi nghĩ, hiện tại cô ấy có gì phải sợ?
Cô ấy đã là ảnh hậu, hơn nữa mang thai rất nhanh cô ấy sẽ rời khỏi giới giải trí, cô ấy sẽ cách fans hâm mộ đó khoảng cách càng xa, nhưng người chửi rủa kia cũng k thấy được mình.
Cho nên, cuối cùng cô ấy sợ cái gì đây?
Y Tường Vi cười, chân thành cười.
Tầng phấn thật dày rơi xuống, nhưng mà lúc này cô ấy lại không hề sợ.
Y Tường Vi tự tẩy trang, động tác thuần thục, đây cũng là việc cô làm mấy năm nay.
Hiện tại, cô ấy muốn bỏ thói quen này.
Cô ấy không muốn dành nhiều thời gian để tẩy trang nữa, ngay cả sau này khi tham gia sự kiện gì yêu cầu trang điểm, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là được.
Y Tường Vi lớn lên rất đẹp, cho dù không cần trang điểm, dáng vẻ tự nhiên cũng sẽ tiến vào lòng người, đương nhiên, đây là ở trong mắt Mạc Vân Quả.
- ------