Edit: Linhlady
- ------------------------????
Truyền thuyết, chỉ có bản mạng thú cấp mười hai mới có thể nói tiếng người mà thôi, nhưng nó là trong truyền thuyết.
Thế nhưng Cố Khinh Thước tin tưởng, bản mạng thú nhà hắn không phải cấp mười hai, thế nhưng cũng là một sự tồn tại vô cùng lợi hại rồi!
Cố Khinh Thước nghe qua tên là “Thanh tâm đan”, hắn lục lại kí ức của mình, lại phát hiện ra không hề coa tên đan dược này.
Chẳng lẽ, đây là loại đan dược mới mà đại Bạch mới nghĩ ra?
Lần này, ánh mắt của Cố Khinh Thước nhìn Mạc Vân Quả càng thêm ngạc nhiên.
Mạc Vân Quả nhìn sắc mặt biến hóa không ngừng của người con trai trước mắt, trầm mặc thật lâu.
Hừm…… Chẳng lẽ thật sự giống như người trong phòng phát sóng nói, công dụng của nó đã doạ hắn rồi.
Hiển nhiên, Mạc Vân Quả hiểu lầm.
Bởi vì Cố Khinh Thước không hề biết công dụng của nó là gì……
Cố Khinh Thước nhìn đan dược đầy bàn, không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên chạy lại bên giường, lấy lục dưới gối ra một cái bình, đổ hết đồ trong đó ra, sau đó cẩn thật cho đan dược vào.
“Đại Bạch, cái đan dược này có tác dụng gì a?” Cố Khinh Thước đem bình thuốc đặt bên cạnh người Mạc Vân Quả hỏi.
Mạc Vân Quả:……
“Có thể loại trừ vết thương cũ trong người ngươi cũng tai hoạ ngầm.” Mạc Vân Quả nói.
Cố Khinh Thước nghe được lời này, trong lòng cả kinh, bên ngoài lại bất động thanh sắc.
Lúc trước hắn không có bản mạng thúc của mình, cho nên tự sáng lập ra một con đường riêng là luyện thể chi đạo.
Đ
i trên con đường luyện thể chi đạo dị thường gian khổ, hắn thường xuyên bởi vì luyện thể bị thương, tuy rằng đều thông qua đan dược chữa khỏi, nhưng lại để lại không ít tai hoạ ngầm.
Hiện tại hắn tu luyện thêm, có đôi khi liền sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn cũng không có phương pháp nào khác.
Cố Khinh Thước không nghĩ tới, đại Bạch nhà hắn lại cho hắn một niềm vui lớn như vậy.
Môi hắn giật giật, ánh mắt loé sáng, hắn nhìn con vật nhỏ bé trước mắt, trong lòng lại có dòng nước ấm.
Cố Khinh Thước không nhịn được duỗi tay đem Mạc Vân Quả ôm vào trong lòng, dùng sức xoa nắn một chút.
Mạc Vân Quả:…… Mỗi một sủng vật đều không tránh được vận mệnh bị chủ nhân xoa nắn.
“Cảm ơn.” Cố Khinh Thước chân thành nói.
Mạc Vân Quả ghé vào trong lòng Cố Khinh Thước, ngáp một cái cô có chút mệt nhọc.
Sau đó, cô cứ như vậy ngủ luôn……
Cố Khinh Thường còn đang đắm chìm trong cảm.súc của mình không nhận ra đại Bạch khác thường, cho đến khi hắn tỉnh táo lại, cúi đầu vừa thấy, tiểu gia hỏa, thế mà ngủ rồi!
Cố Khinh Thước:……
Cố Khinh Thước nhìn đan dược trên bàn, trong mắt có tia sáng.
Hắn ôm Mạc Vân Quả đi tới trên mép giường, sau đó thật cẩn thận đặt ở trên giường, giúp nó đắp chăn cẩn thận, rồi cầm đan dược rời đi.
Mười lăm phút sau, ở trong trung tâm nhà đấu giá lớn nhất Thành Tâm, một người đàn ông mặc áo choàng đen không thấy rõ mặt xuất hiện ở đây.
Hắn móc ra một cái bình sứ, nói với người tiếp đãi hắn: “Đây là cực phẩm thanh tâm đan, có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm trong thân thể.”
Chỉ một câu ngư vậy lại thành công khiến sắc mặt người trước mắt thay đổi.
Hắn cuống quít nhìn bốn phía, xác định không có người thứ ba mới vội vàng mời người áo đen vào trong, cho người khác một ánh mắt, ý bảo đi mời quản sự.
Moit tiếng sau, theo người áo đen rời đi, nhà đấu giá thả ra một tin tức.
Trong vòng một tuần nữa, sẽ đem cực phẩm thanh tâm đan bán đấu giá!
Mọi người nghe tin tức này, cho người đến nhà đấu giá chứng thực, sau khi được xác nhận, lúc này mới hoang mang rối loạn vội vội đi gom góp nguyên tinh.
- ------