Edit: Linhlady
-------------------------????
Ngày hôm sau, Cố Khinh Thước đã dậy từ sớm mua đồ ăn cho Mạc Vân Quả, sau đó luôn ở bên cạnh cô.
Mạc Vân Quả bị hương thơm của đồ ăn đánh thức, vừa mở.mắt ra đã thấy Cố Khinh Thước đang ghé vào giường...... Phía sau hắn là đồ ăn!
Mạc Vân Quả lập tức liền lẻn đến trên bàn, móng vuốt nhỏ cào một cái, dễ dàng mở được túi đồ ăn, sau đó bắt đầu chờ đút ăn.
Cố Khinh Thước biết tính nết của đại Bạch nhà mình, vội vàng đi tới, bẻ một miếng điểm tâm nhỏ đút cho Mạc Vân Quả.
Ăn ngon!
Mạc Vân Quả đôi mắt xoát sáng ngời, mạnh mẽ gật đầu, ăn ngon!
Cố Khinh Thước khẽ liếm ngón tay phía trên còn dính ít bột phấn màu trắng, hắn nửa híp mắt, nhìn Mạc Vân Quả ánh mắt “Khát vọng” nói: “Ăn ngon.”
Mạc Vân Quả gật gật đầu, chỉ chỉ điểm tâm bên cạnh, ý bảo cô muốn ăn cái kia.
Dũ nhiên Cố Khinh Thước sẽ đút cho Mạc Vân Quả, dùng ngón tay mà hắn mới liếm xong.
Mạc Vân Quả cũng không có nhận thấy được điểm này, mà người trong phòng phát sóng trực tiếp đang chuyên chú với mỹ thực cùng tiểu Quả Quả, cũng không có bao nhiêu người thấy một màn như vậy.
Có người nhìn thấy hành động này của Cố Khinh Thước nhưng cái gì cũng không nói, chỉ nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt đều là sủng nịch.
Cứ như vậy, bữa sáng tốt đẹp liền kết thúc.
Sau đó, Cố Khinh Thước ôm Mạc Vân Quả đi rừng rậm Mãng Hoang.
Cố Khinh Thước ý thức được, hiện tại mình vẫn quá yếu, dị thường của đại Bạch nếu bị người khác phát hiện ra, hậu quả hắn thật không dám tưởng tượng.
Cho nên chỉ có hắn cường đại, mới có thể đủ bản lãnh bảo vệ đại Bạch nhà mình.
Hắn lựa chọn con đường này, trước kia chưa có người nào đi qua.
Nhưng không có quan hệ, hắn sẽ đi, chẳng sợ chỉ cần là vì đại Bạch nhà mình, hắn cũng sẽ bước lên đỉnh núi thế giới này!
Giờ khắc này, dã tâm chôn vùi sâu trong lòng Cố Khinh Thước đã bị đánh thức, một ngày nào đó, dã tâm kia sẽ thành hiện thực.
Bởi vì là luyện thể chi đạo, cho nên yêu cầu phải đối đầu với mãnh thú, những con bên ngoài đều bị hắn dễ dàng hạ gục.
Cho nên lúc này đây, hắn mang theo Mạc Vân Quả đi vào sâu bên trong một chút.
Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, ở vùng này đều là thú cấp hai và ba sinh sống, nhưng phần lớn là mãnh thú quần cư, cho nên muốn phải giải quyết chúng nó, cũng yêu cầu thực lực nhất định.
Mạc Vân Quả đối với việc Cố Khônh Thước mang cô vào sâu bên trong cảm thấy vui vẻ, bởi vì chuyện này cũng tương đương với việc cô có thể thu thập thật nhiều thảo dược!
(ノ ̄▽ ̄)
Không thể không nói, Mạc Vân Quả yêu cái loại vận động hái thảo dược này.
Vì thế ở rừng rậm to như vậy, một người cùng một đám mãnh thú dây dưa, mà cách đó không xa, có một tiểu miêu màu trắng khiêu vũ?
Thời điểm Lãnh Quân thấy một màn kia, hắn ta nhịn không được giật giật khoé miệng, nhưng trên thực tế tình huống lại là, hắn bị thương rất nặng, một động tác giật khóe miệng thôi cũng đủ làm máu ở bụng hắn chảy ra.
Mạc Vân Quả cảm giác được một hơi thở xa lạ, nhìn về phía Lãnh Quân, đập vào mắt là một nụ cười bất đắc dĩ, máu trên bụng còn đang có dấu hiệu chảy ra.
Cố Khinh Thước cũng nhận ra sự tồn tại của Lãnh Quân, vốn dĩ tâm tình đang muốn đùa giỡn với mãnh thú kia cũng dập tắt, hắn một quyền đập một cái đầu, không tới hai phút, liền giải quyết xong mãnh thú.
Lãnh quân:......(⊙o⊙)!! Có này thực lực vừa rồi làm thế làm gì!
Trong lòng Lãnh Quân dâng lên một trận kích động, thân thể cũng rung động theo, máu theo đó chảy ra càng nhiều.
Cố Khinh Thước nhìn người đàn ông xa lạ, trong mắt xẹt qua một tia không vui, thế mà lại có người quấy rầy thời gian của hắn và đại Bạch!
Cố Khinh Thước nhìn Mạc Vân Quả ngốc nghếch đứng nơi đó, bước nhanh đi qua đem cô ôm lên.
- ------