Edit: Linhlady
- -------------------------????
Mạc Vân Quả nhìn Giang Văn Hiền rõ ràng đang trốn tránh mình, đặc biệt hảo ý vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Không phải sợ.”
Giang Văn Hiền: Đau quá!!
“Cô……” Giang Văn Hiền nỗ lực áp lực lửa giận, đôi mắt thâm thúy kia nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả không hề có cảm thấy sức lực của mìng lớn, cô nhìn nhìn Giang Văn Hiền nói: “Quản gia bảo tôi chắm sóc anh.”
Giang Văn Hiền:……
Giang Văn Hiền cảm thấy, quản gia đại khái cũng có bệnh, rõ ràng biết ai là người khiến hắn bị thương vậy mà còn yên tâm để chăm sóc mình!
“Tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt.” Mạc Vân Quả hứa hẹn.
Giang Văn Hiền bất động thanh sắc lại lui lui, sau đó một cái không chú ý, từ trên giường lăn xuống.
Giang Văn Hiền:……
Mạc Vân Quả:…… Người đàn ông này thật phiền phức.
“Phốc…… Tha thứ ta không phúc hậu cười!”
“Ha ha ha! Ai bảo người này có ý tưởng không an phận với tiểu Quả Quả nhà ta? Ha ha ha!”
“Thật đồng tình cho hắn, nhưng ta vẫn như cũ khống chế không được ta muốn cười, ha ha ha!”
“Trên lầu đều là một đám hư thân! Xem ta, đồng tình với Giang Văn Hiền, hơn nữa một chút cũng không nghĩ cười! Ha ha ha ha ha ha”
“Lầu trên cười không ngưng, còn nói không cười……”
“Sức lực của tiểu Quả Quả thật là càng lúc càng lớn, các ngươi còn nhớ không nguyên chủ là một con hamster nhỏ đấy?”
“Lực lớn như ngưu hamster nhỏ, không tật xấu!”
“23333333333”
“Thích nghe ngóng 233333333”
Giang Văn Hiền từ trên mặt đất chậm rì rì bò lên trên giường, ở trong quá trình, Mạc Vân Quả một chút ý tứ đi lên hỗ trợ đều không có.
Giang Văn Hiền nhìn gia hoả ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia thờ ơ, nghiến răng, thật muốn căn hai cái làm sao đây!
Mạc Vân Quả nhìn Giang Văn Hiền lại lần nữa bò lên, từ bên cạnh bưng lên một chén cháo nói: “Quản gia bảo tôi đút cho Anh uống.”
“Ừm.” Giang Văn Hiền mặt không biểu tình trả lời một câu.
Mạc Vân Quả bưng cháo lên, thật cẩn thận dùng cái muỗng quấy một chút, sau đó đút cho Giang Văn Hiền.
Nhìn Giang Văn Hiền nuốt đi xuống, cô hỏi: “Uống ngon sao?”
Giang Văn Hiền thuận miệng nói một câu “Uống ngon.”
Ánh mắt Mạc Vân Quả sáng lên, tự mình uống một ngụm, giống như thật sự cũng không tệ lắm.
S
au đó, Giang Văn Hiền vẻ mặt hắc tuyến nhìn Mạc Vân Quả uống xong toàn bộ chén cháo!
Giang Văn Hiền:……
Giang Văn Hiền ho khan thật mạnh một tiếng, ý đồ kéo lực chú ý của Mạc Vân Quả về
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt nhìn thoáng qua Giang Văn Hiền, lại nhìn thoáng qua chén cháo đã trống không, bình tĩnh đem chén buông xuống.
“Anh ăn no chưa?” Mạc Vân Quả trực tiếp hỏi.
Giang Văn Hiền giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Tôi mới ăn một miếng.”
“Ồ, anh ăn thật ít.” Mạc Vân Quả trả lời.
Giang Văn Hiền:……
Giang Văn Hiền chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu nhảy dựng, tự chủ hắn luôn kiêu ngạo trước mặt gia hoả không còn sót lại gì.
Hiện tại hắn hận không thể cắn chết người này!
Mạc Vân Quả trên dưới đánh giá Giang Văn Hiền nói: “Anh nên ăn nhiều một chút.”
“Ha hả……” Giang Văn Hiền giật khóe miệng, cả người có chút âm trầm.
Mạc Vân Quả nghĩ cô đã đút cho Giang Văn Hiền ăn xong rồi, kế tiếp không có chuyện gì nữa.
Ừm…… Cháo ăn rất ngon, đi hỏi ông quản gia xem còn hay không.
“Anh nghỉ ngơi đi.” Mạc Vân Quả cầm chén đứng lên nói, sau đó cũng không màng sắc mặt Giang Văn Hiền, lập tức rời đi.
Giang Văn Hiền nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, nắm tay nắm rồi thả,nắm rồi thả, nửa ngày sau, mới chân chính thả lỏng lại.
“Thật là điên rồi……” Giang Văn Hiền nhắm mắt lại, lẩm bẩm tự nói.
- ------
Edit: Có câu tự tạo nghiệp không thể sống đó anh, nghiệp quật không trượt phát nào. ????????????