Edit: Linhlady
- --------------------------????
“Có người muốn giết anh.” Mạc Vân Quả trần thuật một sự thật.
Giang Văn Hiền hừ lạnh một tiếng, đối với sự thật này, Mạc Vân Quả không nói hắn cũng biết.
Hiện tại mấu chốt là, làm sao mới có thể an toàn thoát đi.
Con đường này an tĩnh như vậy, nghĩ đến là có người chặn những người khác thông hành, như vậy rốt cuộc là ai, lại có bản lĩnh lớn như vậy, là ai, đối với mình hận thấu xương, thậm chí không tiếc điều động người, đều phải hủy diệt mình?
Giang Văn Hiền trong đầu hiện lên đủ loại ý niệm, động tác trên tay lại một chút đều không chậm lại.
Lúc này, mấy chiếc xe xuất hiện ở phía sau, với tốc độ kia, rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Giang Văn Hiền tăng tốc độ, trên mặt biểu tình đen tối không rõ.
Mạc Vân Quả quay đầu nhìn phía sau xe, cô có thể thấy có người đang cầm súng, ngắm vị trí đầu Giang Văn Hiền.
“Nằm sấp xuống!” Mạc Vân Quả bình tĩnh nói với Giang Văn Hiền, một viên đạn bay nhan đến, trực tiếp phá nát kính chắn phía trước.
Giang Văn Hiền bởi vì nghe theo mệnh lệnh của Mạc Vân Quả, tránh được một kiếp.
“Cứ đi như vậy không phải biện pháp tốt.” Mạc Vân Quả nói.
Giang Văn Hiền gật đầu, đồng thời gia tăng tốc độ, thành công kéo dài khoảng cách với xe phía sau, thế nhưng sợ cũng không duy trì được lâu.
Con đường bên cạnh là triền núi chênh vênh, Mạc Vân Quả nhìn bên ngoài, sau đó đối với Giang Văn Hiền nói: “Anh tin tưởng tôi không?”
“Có.” Giang Văn Hiền không chút do dự lên tiếng, chuyện tới hiện giờ, hắn có thể tin tưởng cũng chỉ có Mạc Vân Quả.
“Được.” Mạc Vân Quả tay phải đặt ở cửa xe, tay trái gần sát thành thể Giang Văn Hiền, chuẩn bị tùy thời lôi kéo hắn nhảy cửa.
Phía sau xe chạy càng gần, Giang Văn Hiền lại tránh thoát mấy viên viên đạn, toàn bộ xe đều có vẻ xóc nảy.
Có viên viên đạn bắn trúng vào lốp xe, không dùng được bao lâu, chiếc xe này phế đi.
Hay tay Giang Văn Hiền nắm chặt vô lăng, xem ra chỉ có thể từ bỏ xe.
Vừa lúc, Mạc Vân Quả cũng nghĩ như thế này.
Mạc Vân Quả cùng Giang Văn Hiền liếc nhau, hai người rất ăn ý hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Ngay sau đó, lại một viên đạn bay tới, lúc này chuẩn xác bắn vỡ lốp xe, xe nhanh chóng bẹp xuống, xăng cũng không biết lý do cạn dần.
“Chính là hiện tại!” Hai người đồng thời nói.
Đồng thời, Mạc Vân Quả trước một bước nhào về hướng Giang Văn Hiền, lập tức đẩy hắn ra khỏi xe, theo lăn vài cái vòng.
Một giây sau, một ngọn lửa bốc lên kèm theo tiếng nổ lớn.
Người phía sau đuổi kịp thấy xe nổ mạnh, đánh giá khả năng hai người còn sống không lớn.
Nhưng vì đảm bảo độ chính xác, mấy người vẫn đi xuống kiểm tra vùng phụ cận.
May mắn, Mạc Vân Quả cùng Giang Văn Hiền lăn tới nơi hơi khuất tầm nhìn, nếu không cẩn thận tìm kĩ sẽ không thấy được.
Giang Văn Hiền đã là lâm vào hôn mê, trên ngrMạc Vân Quả cũng bị trầy xước da trong quá trình lăn xuống bị nhánh cây và đán nhọn cọ phải.
Từng giọt máu thấm lên quần áo của Mạc Vân Quả, cô lại giống như không phát hiện ra.
Mạc Vân Quả bế Giang Văn Hiền lên, muốn đi tìm nơi an toàn hơn.
May mắn là, vừa may Mạc Vân Quả tìm được một cái sơn động, sơn động nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa vặn có thể chứa hai người.
Trên người Giang Văn Hiền không thiếu vết thương lớn nhỏ, chỉ là vết máu kia nhìn cũng ghê người.
Một màn lọt vào trong mắt phòng phát sóng trực tiếp cũng nhấc lên một hồi bàn luận.
- ------