Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 440: Chương 440




Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, nếu không có đám người trong phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở, cô cũng quên mất mình có dị năng, thật sự là lúc trước cũng không nghĩ đến loại đồ vật kì diệu này.

Hiện tại xem ra, dị năng hệ băng này cũng rất hữu dụng.

Động tác của Mạc Vân Quả cực nhỏ, mọi người chỉ có thể nhìn thấy tang thi nhào lên lại ngã xuống, chỉ cho là Mạc Vân Quả gặp vận may thôi.

Mạc Vân Quả cũng không muốn giải thích cái gì, lại nhớ tới một chuyện, tinh hạch trong óc tang thi, còn chứ kịp đào ra.

Thời gian trôi đi, đảo mắt đã đến buổi tối, buổi tối cũng là lúc nguy hiểm nhất, mọi người quyết định tìm một nơi an toàn nghỉ lại.

Mấy người ở một siêu thị lớn ở lại, siêu thị này cũng là siêu thị lớn nhất thành phố.

Mấy người ảo tưởng bên trong có thể có rất nhiều ăn, nhưng lại buồn rầu vì bản thân không lấy được nữa, mang tâm tình phức tạp tâm, mấy người đi vào.

S

au khi đi vào mới phát hiện, bên trong cư nhiên cái gì cũng không có!

Mọi người lại đem tâm tư đánh vào kho hàng, lại thấy cửa kho hàng đóng chặt chặt, Lý Tam dẫn đầu đi lên gõ cửa kho hàng, người bên trong cảnh giác lên tiếng “Ai?”

“ Người anh em ở bên trong, có thể mở cửa, cho chúng tôi vào không?” Ngữ khí của Lý Tam hoặc nhiều hoặc ít đều có vài cẩn thận, không biết tình huống bên trong, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Mạc Vân Quả đi sau cùng, lặng yên giải quyết một con tang thi sắp sửa nhào lên.

Bên trong người ki nghe được lời này, trầm mặc một chút, hẳn đang thương lượng, sau đó cửa kho hàng “Kẽo kẹt” một chút liền mở ra.

Người bên trong nhìn đến mấy người, cũng không nói gì, nghiêng người cho mấy người đi vào.

Lý Tam đi vào trước, tìm một vị trí ngồi xuống.

Lúc này, bọn họ mới phát hiện, kho hàng có không ít người.

Mạc Vân Quả là người cuối cùng tiến vào, cô thuận tay đóng cửa, ừm…… Bên ngoài giống như có một con thang thi ẩn nấp.

Mạc Vân Quả nhìn xung quanh bốn phía một chút bốn phía, ánh mắt xoát một chút liền sáng.

Không phải vì chuyện gì to tát, đơn giản vì nam nữ chủ ngồi ở vị trí cách cô không xa!

Mạc Vân Quả lập tức đi qua, ổn định vững chắc ngồi ở bên cạnh nữ chủ.

Tiêu Vũ Thanh sửng sốt, nhìn thoáng qua Ân Dật Huyền, người sau lắc đầu, không nói gì, chỉ là trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, như suy tư gì đó ánh mắt đánh giá Mạc Vân Quả.

Một khác con giá bác gái Vương nhìn thấy động tác của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia ghen ghét, cô ta vừa vào đã thấy được Ân Dật Huyền, nháy mắt đã bị dung nhan tuấn mỹ kia hút hồn.

Cô ta vốn dĩ cũng muốn lại đó ngồi, nhưng lại bị cha kéo lại.

Mắt thấy Mạc Vân Quả ngồi ở bên cạnh người non, cô ta liền hận đến không được.

Mạc Vân Quả lại không có nhiều tâm tư như vậy, cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Thanh, sau đó dùng tay chọc chọc cánh tay cô ấy, từ trong túi nhỏ của mình lấy ra một túi khoai, là vị dưa chuột, đưa cho Tiêu Vũ Thanh.

Tiêu Vũ Thanh sửng sốt, không nghĩ tới cô gái nhỏ này sẽ cho cô ấy một túi khoai

Bên cạnh Ân Dật Huyền cũng sửng sốt, đối với hành động bất thình lình này của Mạc Vân Quả cảm thấy ngạc nhiên, trong mạt thế, lại còn có người cho người khác đồ ăn, mà lại là khoai sấy……

Mạc Vân Quả thấy Tiêu Vũ Thanh sững sờ ở nơi đó, trực tiếp xé bỏ bao, ăn một ngụm, “Răng rắc răng rắc.”

Tiêu Vũ Thanh:……

Mạc Vân Quả lấy ra một miếng, đưa tới trước mặt Tiêu Vũ Thanh, trong mắt không hề có tạp chất.

T

iêu Vũ Thanh theo bản năng vừa mở miệng, lát khoai liền nhét vào.

“Ăn ngon!”

Tiêu Vũ Thanh theo bản năng nói, Mạc Vân Quả gật đầu, tán đồng quan điểm này của cô ấy, đích xác ăn ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.