Edit: linhlady
Một lát sau, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng ngáy.
Mạc Vân Quả nhìn theo hướng âm thanh phát ra, loáng thoáng thấy dáng vẻ của một tên béo.
Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền rõ ràng cũng thấy được người kia, nhưng nhanh chóng rời tầm mắt đi.
Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền cũng có chút mệt mỏi, ngược lại Mạc Vân Quả tinh thần sáng láng, nhìn không ra trạng thái mệt mỏi.
“Hai người ngủ.” Mạc Vân Quả hướng tới hai người thấp giọng nói một câu.
Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền nhìn nhau một cái, dựa vào gần hơn, nhìn như thật sự nghỉ ngơi, trên thực tế lại gần như là nhắm mắt tĩnh thần, chỉ cần hơi có động tĩnh, liền sẽ lập tức tỉnh lại.
Tất cả khoai lang Mạc Vân Quả đều đã cho Tiêu Vũ Thanh, lúc này cô lại không có gì để ăn.
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, quyết định ngồi một bên an an tĩnh tĩnh đợi, ừm...... Thuận tiện nhìn xem phòng phát sóng trực tiếp đang nói chuyện gì.
Bởi vì hệ thống thăng cấp, cho nên trước khi Đoàn Tử trở lại, phòng phát sóng sẽ không có cách nào ở lại.
Nói cách khác, mặc dù hiện tại đã đã khuya, phòng phát sóng trực tiếp vẫn cứ mở ra, chỉ là số người xem so với ban ngày ít hơn hẳn.
“ Tình thế như vậy mà vẫn có người vô tư ngủ ngáy cho được, chậc chậc chậc.”
“Cái này thì có là gì? Còn không phải là mạt thế thôi sao?”
“Còn không phải là mạt thế thôi sao? Lầu trên nói cũng thật nhẹ nhàng, ai không biết mạt thế chính là một thời đại hắc ám nhất.”
“Nhưng cái này cũng đồng nghĩa với việc mở ra một thời đại mới.”
“Đúng là như thế, hắc hắc hắc, có thể chứng kiến một thời đại mới mở ra không phải là rất may mắn sao 23333333333”
“Ta mới mặc kệ những cái đó đâu ~ ta chỉ lẳng lặng nhìn tiểu Quả Quả nhà ta ~”
“Ta chỉ lẳng lặng nhìn nam nữ chủ trang bức.”
“Ngày mai tiểu Quả Quả có phải sẽ đi sẽ đi theo nam nữ chủ đánh tang thi đúng không? Ta cảm thấy tang thi kia sẽ rất đẹp trai 2333333333”
“Lầu trên thật khẩu vị nặng.”
“Khẩu vị nặng +1”
“Khẩu vị nặng +2”
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả ở trong đầu suy nghĩ tới dáng vẻ tang thi một chút, yên lặng ở trong đầu bổ sung một câu: “Khẩu vị nặng +3”
“......(T▽T)”
“Đừng khóc huynh đệ! Đứng lên vuốt ve tang thi đi!”
“Lầu trên ngươi so với lầu trên kia khẩu vị còn nặng hơn!”
“Ta liền đánh cái cách khác!”
“Đừng nói chuyện, hôn ta!”
“......( ̄. ̄)”
Mạc Vân Quả cảm thấy đám người trong phòng phát sóng trực tiếp rất thú vị, các loại biểu tình kỳ quái đều có, không giống cô, luôn là vẻ mặt lạnh lẽo.
Mạc Vân Quả giật giật thân thể có chút cứng đờ, Tiêu Vũ Thanh cùng Âu Dật Huyền lập tức tỉnh, hai người nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, ánh mắt đen tối không rõ.
Mạc Vân Quả giống như cảm nhận được tầm mắt hai người, quay đầu nhìn lại, thấp giọng nói: “Tỉnh?”
Tiêu Vũ Thanh xoa xoa thân mình, nghỉ ngơi một lúc dường như cũng không còn mệt mỏi như trước, nhìn nhìn lại sắc trời bên người, đã ẩn ẩn có tia sáng, có lẽ trời cũng sắp sáng rồi.
“ Ừm.” Cô ấy đáp lại một câu, “Vừa rồi cô làm sao vậy?”
“Chân tê.” Mạc Vân Quả giật giật chân nói.
Tiêu Vũ Thanh:......
Thần sắc cô ấy phức tạp nhìn cô gái trước mặt, nên nói như thế nào đây? Cô ấy cảm thấy tâm của Mạc Vân Quả thật lớn.
“Trời sắp sáng.” Ân Dật Huyền thấp giọng nói, hắn mịt mờ nhìn người chung quanh, phát hiện đại đa số người đều còn ngủ, chỉ có bộ phận người tỉnh lại, trên mặt một mảnh chết lặng, giống như không nhìn thấy hy vọng.
Tiêu Vũ Thanh gật đầu, trời đã sáng, cũng có nghĩa là đến lúc họ nên rời khỏi nơi này.
Mạc Vân Quả cũng theo Tiêu Vũ Thanh gật đầu mà gật đầu, trời đã sáng, cũng có ý nghĩa nên lẳng lặng nhìn bọn họ trang bức......
- ------