Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 467: Chương 467




Edit: Linhlady

Vân Thất Thất không thèm để ý tới ánh nhìn của người khác, tuy rằng Trình Phi Dương còn chưa tỉnh, nhưng hiện tại đã không có gì trở ngại.

Khuôn mặt Vân Thất Thất bình tĩnh, hơi ngước lên nhìn Ân Dật Huyền nói: “Đi thôi.”

Ân Dật Huyền nhướng mày, cũng không để ý thái độ của Vân Thất Thất, nắm tay Tiêu Vũ Thanh đi trước.

Mạc Vân Quả vốn dĩ không có ý định đi theo, khổ nổi tay của cô bị Tiêu Vũ Thanh nắm chặt không bỏ, không còn cách nào khác cô đành đi theo về.

Dù sao cũng đã đi được khá khá ở khu giao dịch, giờ có quay ề cũng không sao.

Trở lại biệt thự, yêu cầu đầu tiên Vân Thất Thất muốn là có một gian phòng, sau khi sắp xếp xong cho Trình Phi Dương cô ấy mới đi xuống chỗ đám người Ân Dật Huyền.

Ở trên đường về Tiêu Vũ Thanh cũng đã hỏi qua Mạc Vân Quả viên đường kia là cái gì.

Mạc Vân Quả chỉ trả lời một chữ: Kẹo.

Ừ…… Thật là kẹo, động phủ có thật nhiều viên, ăn lên ngọt ngào, coi đã ăn không biết bao nhiêu viên.

Tiêu Vũ Thanh thấy Mạc Vân Quả nói như vậy, cũng không có lại truy vấn thêm, chỉ dặn dò cô không được tùy ý lấy ra nữa.

Mạc Vân Quả gật đầu, xem như đáp ứng.

Thời điểm Vân Thất Thất xuống lầu, hình ảnh đầu tiên cô ấy thấy đó là Tiêu Vũ Thanh đang vuốt tóc Mạc Vân Quả, biểu tình ôn nhu.

Trong mắt Vân Thất Thất xẹt qua một tia quang mang, lướt qua trong giây lát, rất nhanh giống như chỉ là ảo giác.

Vân Thất Thất trực tiếp đi đến bên người Mạc Vân Quả, sau đó đặt mông ngồi xuống.

Theo sau, cô ấy đàm phán với Ân Dật Huyền, nói những lời cong cong vẹo vẹo, Mạc Vân Quả nghe qua tai giống như lọt vào trong sương mù, an an tĩnh tĩnh làm một kẻ ngốc.

Nhưng thật ra trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đều sôi nổi khen Ân Dật Huyền, nói hắn là một đại nhân vật làm được việc lớn.

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói như thế, chỉ tán đồng gật đầu, nếu không phải đại nhân vật, Đoàn Tử sẽ ra nhiệm vụ cho cô đến bên cạnh Ân Dật Huyền cùng Tiêu Vũ Thanh xem bịn họ trang bức sao?

Sau khi đàm phán xong, hai người ai cũng nhận được chỗ tốt về mình, dù trên mặt không có biểu hiện gì, thế nhưng bầu không khí quanh đây đã giảm bớt sự ngăn cách.

Vân Thất Thất biết, từ nay về sau cô ấy cùng Dương ca sẽ cống hiến cho người đàn ông này, cũng may, người đàn ông này cũng không tệ lắm, là một người lãnh đạo tốt.

Vân Thất Thất vô cùng cảm ơn ân nhân đã cứu mạng Trình Phi Dương, nhưng cô ấy cũng biết, người chân chính sở hữu viên đường kia, chính là cô gái có khuôn mặt lạnh lẽo đang ngồi bên cạnh mình.

Trong lòng cô ấy đối với Mạc Vân Quả lại cảm thấy yêu thích nhiều một phân, động tác trên tay có chút bất ngờ, xoa xoa mái tóc Mạc Vân Quả, giống như phát tiết cái gì đó

Cứ như vậy, một ngày thanh tĩnh nhàn nhã kết thúc.

Lúc sau, Trình Phi Dương tỉnh lại, làm mọi người kinh ngạc đó là, Trình Phi Dương cũng có dị năng, hơn nữa dị năng cũng đặc thù, là dị năng không khí.

Dị năng không khí, có thể khống chế không khí một phương, khiến người hít thở không thông mà chết.

Đương nhiên, đương nhiên dị năng này cũng có cách tấn công và phòng ngự khác nữa, đương nhiên Trình Phi Dương phải tự mình tìm hiểu.

Trình Phi Dương cũng có một vị trí của mình, nhưng hai người còn có việc riêng, chỉ xin Ân Dật Huyền cho bọn họ ba ngày, bọn họ đi báo thù, xong việc sẽ tự giác trở về.

Ân Dật Huyền sảng khoái đáp ứng, hắn tin tưởng phẩm cách hai người, còn nữa, trong thời mạt thế này, muốn tìm một lão đại như Ân Dật Huyền cũng không dễ.

Ừm…… Cũng không biết này Ân Dật Huyền lấy tự tin từ đâu tới.

Bất quá, ba ngày sau, Vân Thất Thất cùng Trình Phi Dương xác thật đã trở lại, tuy rằng cả người đầy mùi máu, lại có vẻ tinh thần sáng láng, cùng lúc đó, con đường nhân sinh của bọn họ, vừa mới bước sang một trang mới……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.