Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 513: Chương 513: Chương 514




Edit: Linhlady

Cho dù là như thế, Phó Khiêm vẫn có chút không cam lòng.

Ly rượu vang đỏ hắn ta bỏ ra nhiều tiền như vậy bị người này uống hết còn không nói, ngay cả tay nhỏ của cô hắn ta cũng không được nắm, chuyện này bảo hắn ta làm sao có thể cam tâm?

Tròng mắt Phó Khiêm chuyển động, nghĩ tới một biện pháp tốt.

Chỉ thấy thân mình hắn ta nghiêng về phía trước, toàn bộ đầu đều sắp gần sát Mạc Vân Quả.

Từ nơi xa nhìn lại, hai người thật giống như đang hôn môi.

Mà Lăng Khanh An vốn đang quan sát Mạc Vân Quả ngay từ đầu thấy một màn này, khẽ cười một tiếng, cũng không biết đang cười cái gì, khiến người bên cạnh nổi cả da gà.

Mạc Vân Quả đối với hành động đột nhiên sáp lại gần của Phó Khiêm theo bản năng đẩy đẩy, sau đó……

Phó Khiêm từ ghế trên ngã xuống, đặc biệt là biểu cảm kia vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, khiến quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp cực kỳ sung sướng.

“Ha ha ha ha! Cho ngươi muốn đùa giỡn tiểu Quả Quả nhà ta này!”

“Chậc chậc chậc, cũng không nhìn xem tiểu Quả Quả nhà ta là người nào, thế mà dám đến gần!”

“Đúng vậy đúng vậy, giờ thì biết hậu quả đi? Ha ha ha ha!”

“Nội tâm người đàn ông này khẳng định suy nghĩ: Nắm thảo! Quái vật mạnh mẽ này từ nơi nào tới?”

“Không không không, ta cảm thấy hắn hẳn sẽ nghĩ là: Ma ma! Nơi này có loli bạo lực!”

“ Hình thức tiểu Quả Quả bạo lực đã mở ra, mời các đại gia khán giả tận tình xem hệ liệt* tiểu Quả Quả bạo lực ‘ dạy dỗ ’ đàn ông!”

*Hệ liệt: Những tiểu thuyết theo bộ, các nhân vật có liên quan đến nhau hoặc đặt trong bối cảnh giống nhau.

“Ô ô ô…… Trên lầu tha thứ cho ta khi hiểu sai 23333333333”

“Tin tưởng ta, không phải một mình ngươi đâu!”

“Đúng vậy, chúng ta có một đám người chiến đấu! Ha ha ha ha ha!”

“Bảo bảo thuần khiết tỏ vẻ, các ngươi đang nói cái gì? Tại sao ta lại nghe không hiểu.”

“Nói, thế cái tên Lăng Khanh An kia đã đi nơi nào rồi?”

“Ta cũng tò mò a, tiểu Quả Quả của nhà chúng ta đã chỗ này ngây người đã lâu, ngươi xem, tiểu Quả Quả đều mệt nhọc thành như vậy rồi!”

“Ta đoán, cái tên Lăng Khanh An kia nhất định ở chỗ nào đó âm thầm theo dõi tiểu Quả Quả nhà ta, hắc hắc hắc!”

“Đột nhiên cảm thấy lầu trên đã tìm ra chân tướng 2333333333333”

Mạc Vân Quả vừa lúc nhìn đến nơi này, suy nghĩ của cô đó là, Lăng Khanh An thật sự đang nhìn cô? Nhưng mà, vì sao lại nhìn?

Vừa lúc, Lăng Khanh An nhìn thấy cảnh kia xong cũng không chịu nổi xuất hiện trước Mạc Vân Quả.

Lăng Khanh An đi qua, trong lúc lơ đãng dẫm một chân lên háng Phó Khiêm, lệch một chút nữ thôi, sẽ dẫm phải bộ vị quan trọng kia.

Phó kKhiêm hoảng sợ nhìn Lăng Khanh An, nhưng một câu cũng không dám nói.

Hắn ta nhận được hắn, hắn chính là một tên ác ma!

Lần này, Phó Khiêm cái gì cũng mặc kệ, bò dậy liền chạy bên ngoài, làm như sau lưng có hồng thủy mãnh thú.

Đám người trong quán bar người thấy như vậy, đồng loạt im tiếng, bọn họ cũng không dám nhìn Lăng Khanh An, chỉ nhìn người bên cạnh, dùng ánh mắt giao lưu.

Lăng Khanh An nửa híp mắt nhìn Mạc Vân Quả, hắn đi lên, thấp giọng hỏi nói: “Chơi đủ rồi?”

Mạc Vân Quả:…

Cô không có chơi nha, cô rất nghiêm túc làm việc đấy!

“Tôi đang làm việc.” Mạc Vân Quả mười phần nghiêm túc nói.

Trong mắt Lăng Khanh An xẹt qua một tia sắc bén, làm việc? A……

“Phải không?” Lăng Khanh An vén vài sợi tóc rũ xuống bên má Mạc Vân Quả, tùy tay thưởng thức.

Mọi người thấy một màn như vậy, đồng loạt hít hà một hơi, thế mà lại có người dám kháng cự người con trai này, bọn họ lại còn có thể tận mắt nhìn thấy! Không sống uổng phí!

Nội tâm mọi người sinh động, ngoài miệng lại không dám nói một câu, sợ sẽ quấy rầy đến Lăng Khanh An.

Lăng Khanh An đối với hoàn cảnh xung quanh mình đều áp dụng trạng thái làm ngơ, hắn nhìn thẳng về phía Mạc Vân Quả, muốn từ trên khuôn mặt cô nhìn ra được cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.