Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả cảm thấy bọn họ nói có lý, lập tức mở máy tính lên bắt đầu tìm kiếm.
Sau một hồi tìm kiếm, quả thật cô đã tìm được mục tiêu.
Mà vừa lúc đó là, người trước mắt này vừa hay ở bệnh viện của Đường Nhất Hàng, hơn nữa giống như người này do Đường Nhất Hàng chủ trị.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua người bệnh kia, cái gì tổng hợp các loại triệu chứng kinh tinh, quả thật không cần nói quá đáng sợ.
Trước mắt người kia đã do Đường Nhất Hàng chủ trị một năm, bệnh tình hiện tại như thế nào còn không biết.
Bởi vì người bệnh này có cũng có danh, cho nên rất nhiều người đều chú ý đến ca bệnh này, đây cũng là lý do vì sao Mạc Vân Quả có thể dễ dàng tìm được tư liệu của người kia.
Đương nhiên, đương nhiên vì tính bảo mật, cho nên hàu hết bệnh án đều lưu trữ dạng giấy, hơn nữa là do tự tay Đường Nhất Hàng bảo quản, ở trên mạng cũng không có bản sao.
Mạc Vân Quả suy nghĩ một chút, quyết định ngày mai đi tìm Đường Nhất Hàng, sau đó xem xét tình huống bệnh của người kia.
Sau khi nghĩ thông suốt, Mạc Vân Quả quyết định đi ngủ.
Lúc này, ngủ đúng là chuyện tốt nên làm.
Mạc Vân Quả đi rửa mặt, tiếp theo, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ.
Trước khi đi ngủ, theo thói quen cô sẽ nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp một chút, lại phát hiện phòng phát sóng trực tiếp giông như đang thảo luận một vấn đề kỳ quái?
“Ai, lại bị mosaic, vĩnh viễn không nhìn thấy tiểu Quả Quả nhà chúng ta tắm rửa……”
“Ai, nhớ năm đó, nhớ năm đó chúng ta còn đơn thuần, chúng ta thế nhưng có một ngày nhìn mosaic thành thói quen.”
“Bị mosaic chi phối sợ hãi, run bần bật……”
“Ai, mỗi ngày đều bị mosaic một lần, tỏ vẻ đã quen.”
“Kỳ thật xem nhiều, mosaic vẫn là khá xinh đẹp ha ha ha ha!”
“Chậc, lầu trên thật biến thái!”
“Lầu phía trên trên nữa, thật biến thái a thật biến thái ~”
“Tiểu Quả Quả à, ngươi biết tâm tình của chúng ta khi mỗi ngày nhìn chằm chằm một tảng lớn mosaic thế nào không?”
“Ta biết ta biết! Giống như là ăn một đống cứt chó, nhưng mà, lại luyến tiếc phun ra ~”
“…… Cái so sánh này của lầu trên, thật sự tuyệt……”
“Cái so sánh của lầu phía trên nữa…… Là đem tiểu Quả Quả nhà ta so thành cứt chó sao……”
“Đại đao của ta đã cơ khát khó nhịn từ lâu!”
“Ngủ!”
“Ngủ ngon! ╭(╯^╰)╮”
Mạc Vân Quả suy nghĩ một chút về thứ gọi là “Mosaic” này, hình như lâu rồi cô không thấy.
Mạc Vân Quả ngáp một cái, dần dần chìm vào mộng đẹp, đến nỗi mosaic gì đó, cô mới sẽ không để ý đâu ~
Dù sao ấy, người bị mosaic chi phối, không phải là cô!
Phòng phát sóng trực tiếp cũng theo Mạc Vân Quả an tĩnh xuống dưới.
Khắp thiên địa, toàn bộ thế giới, đều lâm vào một loại an tĩnh.
Yên tĩnh trân quý như thế, ấm êm biết bao.
Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả tỉnh dậy từ sớm, một đêm không mộng mị tỉnh dậy thật thoải mái.
Mạc Vân Quả đã quyết định hôm nay đi tìm Đường Nhất Hàng, rồi xem tình huống của người bệnh kia.
Trước đó Mạc Vân Quả cũng không gọi trước cho Đường Nhất Hàng, cô ăn sáng xong thì trực tiếp đi đến bệnh viện Đường Nhất Hàng làm việc.
Ngày thường Đường Nhất Hàng vô cùng bận rộn, thế nhưng hôm nay lại hiếm khi nhàn rỗi.
Bởi vì Phạm Tư Đặc, cũng chính là người bệnh kia có chuyển biến tốt lên, cho nên cậu không cần phải đi chăm sóc, theo dõi.
Cậu chỉ cần sửa sang lại tư liệu về Phạm Tư Đặc sau đó lên đơn, tiếp theo là nghiên cứu từng giai đoạn điều trị.
Đang lúc cậu ở văn phòng sửa tài liệu, Mạc Vân Quả vào được……