Edit: Linhlady
Ngải Khắc thấy Mạc Vân Quả ngất đi, một tay khiêng cô lên, một tay ôm báo nhỏ chạy về phía bộ lạc.
Khi trời vừa tối, một đám thú nhân cuối cùng cũng chạy về bộ lạc, lúc này tâm tư căng thẳng mới buông lỏng xuống.
Hôm nay có thu hoạch không tồi, cho nên bọn họ vui vẻ cùng người nhà chia sẻ.
Đương nhiên, trong đó không bao gồm Ngải Khắc.
Ở trở lại sơn động thuộc về mình, báo nhỏ có lẽ cảm giác được hơi thở quen thuộc chậm rãi tỉnh lại, một lát sau, liền biến thành một con báo bạc bình thường.
Ngải Sâm thấy đầu như muốn to ra, có chút không rõ tình huống hiện tại.
Không phải hắn đang ngăn cản giống cái đi vào rừng rậm sao? Sao chỉ chớp mắt một cái đã trở về đây rồi?
Ngải Khắc thấy bộ dạng ngu xuẩn của em trai nhà mình, một cái bàn tay vươn ra đập lên đầu hắn, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Biến thành hình người!”
Ngải Sâm bị một cái đập này trực tiếp thấy sao bay đầy đầu, hắn vẫn nhanh chóng biến thành hình người, chân tay luống cuống nhìn Ngải Khắc.
“Ca, đây là có chuyện gì?” Ngải Sâm gãi gãi đầu, nhìn về phía Mạc Vân Quả đang “Hôn mê”, thập phần khó hiểu.
Ngải Khắc tức giận trắng mắt nhìn em trai, ngữ khí rất không vui nói: “Hôm nay các ngươi đi vào rừng rậm làm gì?”
Ngải Sâm nhìn bộ dáng tức giận của anh trai, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng trực giác của thú nói cho hắn, nhất định đã xảy ra chuyện không tốt.
Vì thế Ngải Sâm nói tất cả mọi chuyện xảy ra cho Ngải Khắc, sắc mặt Ngải Khắc theo từng lời em trai nói mà xuất hiện vết nứt.
Mạc Vân Quả cũng ở trong tối nghe lén Ngải Sâm nói, tuy rằng những chuyện cô đã làm không thấy có gì lớn lao, nhưng từ trong miệng Ngải Sâm, cô lại nghe ra sự sùng bái.
Ngải Khắc nhìn vẻ mặt kích động của Ngải Sâm, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Vân Quả hôn mê.
Chẳng lẽ, hắn ta thật sự sai rồi sao? Ngải Khắc thất thần nghĩ.
Ngải Sâm nhìn anh trai nhà mình nhìn tiểu giống cái đến phát ngốc, sửng sốt, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, cười cười đến đáng khinh ghê tởm.
Hắn lấy một loại ánh mắt “Ta hiểu được” nhìn Ngải Khắc, khóe miệng cười nhộn nhạo kia làm Ngải Khắc bực bội, không thèm quan tâm đập hắn một cái nữa.
Ngải Sâm ăn một cái đập cũng không tức giận, hắn vẫn như cũ cười đáng khinh vỗ vỗ vai Ngải Khắc, ở trong mắt hắn, vừa rồi anh trai nhà mình nhìn chằm chằm tiểu giống cái lại còn nhìn đến thất thần, như vậy ngày thành thân của anh trai cũng không xa!
Tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng hôm nay thật là vui vẻ!
Não bổ quá độ Ngải Sâm quyết định cho anh trai nhà mình cùng chị dâu tương lai một không gian riêng tư, mắt thấy Ngải Khắc chuẩn bị đập mình thêm cái nữa, Ngải Sâm nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngải Khắc nhìn bóng dáng Ngải Sâm:...... Hình như em trai hiểu lầm gì đó rồi!
Mạc Vân Quả nhận thấy được trong sơn động thiếu một người, chậm rãi mở mắt.
Ngải Khắc nhìn Mạc Vân Quả tỉnh lại, cảnh giác đứng ở cửa sơn động, phòng ngừa cô chạy trốn.
Mạc Vân Quả vốn không có tính toán chạy trốn, cô ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Ngải Khắc.
“Vì sao?” Đột nhiên bị Mạc Vân Quả hỏi một câu không đầu không đuôi, khiến Ngải Khắc sửng sốt.
“Vì sao là vì sao?” Ngải Khắc hỏi lại.
“Vì sao hắn lại biến nhỏ như vậy?” Hơn nữa hắn giống như còn không nhớ rõ chuyện mình biến nhỏ.
Ngải Khắc nghe xong lời này, cả người rõ ràng suy sút, hắn ta thở dài một hơi thật sâu, trên mặt không che nổi vẻ u sầu.
Hắn ta nhìn Mạc Vân Quả, xuyên thấu qua cô, như đang nhìn một nơi xa xôi nào đó......