Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết, sáng sớm ngày hôm sau, cô bị tiếng cãi nhau đánh thức.
Khi cô vừa mới mở mắt ra, đã nhìn thấy Ngải Sâm đứng ở cửa động, cùng một đám người giằng co.
Mạc Vân Quả đứng dậy yên lặng đi tới bên cạnh Ngải Sâm, cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, muốn biết có chuyện gì xảy ra.
“Ngải Sâm, nếu tộc trưởng đã chết, như vậy chúng ta nhất định phải muốn lập tức tuyển ra một tộc trưởng mới.”
“Đúng đúng đúng, nên như thế,“
“Chúng ta thương lượng qua, Ô Vân rất thích hợp với vị trí tộc trưởng này.”
“Chúng ta đều đồng ý Ô Vân được tuyển, hôm nay tới đây là muốn lấy vật tượng trưng cho vị trí tộc trưởng.”
“Cho nên ngươi nhanh chóng lấy cho chúng ta!”
............
Từng câu từng chữ hùng hỗ dọa người đâm vào lòng Ngải Sâm, hắn lại không có biểu hiện yếu đuối như xưa.
Mạc Vân Quả không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ thấy cánh tay đang rũ xuống của hắn, nắm chặt lại buông ra, lại nắm chặt.
“Anh trai tôi mới qua đời, các người đã gấp không chờ nổi muốn đổi tộc trưởng?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, các tộc nhân hai mặt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy hôm nay Ngải Sâm không giống bình thường, nhưng không giống ở đâu lại không nói được thành lời.
“Nếu ta nói, tín vật này, ta không giao ra thì sao?”
Ngải Sâm khiêu khích nhìn bọn họ, hai tay khoanh trước ngực, khóe mắt đều là châm biếm.
“Không cho? Vậy đánh tới khi ngươi giao ra thì thôi!” Đây là một thú nhân táo bạo, đôi mắt hắn trừng lớn, bộ dáng uy hiếp mười phần.
Ngải Sâm cười lạnh một tiếng, cũng không nói cái gì, trực tiếp một quyền đem kia thú nhân đánh bay.
“Tới thử xem?”
Ngải Sâm nhìn các thú nhân đang dại ra, muốn đánh hắn? A...... Thật là chê cười.
Các tộc nhân liên tục nuốt nuốt nước miếng, Ngải Sâm này sao đột nhiên lại lợi hại như vậy?
“Cho dù......dù ngươi...... Ngươi cường hãn thì thế nào? Ngươi...... Ngươi căn bản là không thể dẫn dắt chúng ta vượt qua mùa đông!”
Một thú nhân có vẻ lớn tuổi khó khăn nói, nói xong lại càng thấy đúng lý hợp tình.
Ngay cả khi sức lực Ngải Sâm có lớn, cũng không đại biểu cho việc hắn có kinh nghiệm vượt qua mùa đông khắc nghiệt.
Ngải Sâm nghe được lời này, cúi đầu đem ánh mắt đầu hướng về phía Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả nhận thấy được ánh mắt của Ngải Sâm, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Mạc Vân Quả xem không hiểu biểu tình trong mắt Ngải Sâm, Ngải Sâm lại hoàn toàn đọc được thắc mắt của cô.
Chỉ thấy Ngải Sâm kéo Mạc Vân Quả ôm vào trong lòng, lấy miệng lưỡi cười thế nói: “Ta phụ trách săn thú, cô ấy phụ trách chuyện trong tộc, các ngươi thấy thế nào?”
Các tộc nhân liếc nhau, đương nhiên bọn họ biết tiểu giống cái trước mắt này có bao nhiêu bản lĩnh, vài thứ trong nhà đều do cô ấy dạy, nếu như cô ấy mà trở thành tộc mẫu mà nói......
Các tộc nhân lại nhìn thoáng qua bị Ngải Sâm một quyền đánh ngất xỉu một thú nhân, lại nhìn Mạc Vân Quả một chút cũng không phản kháng lại Ngải Sâm, từng người liếc nhau, trong lòng tức khắc liền có quyết định.
Chỉ thấy bọn họ lập tức quỳ xuống, sau đó dập đầu phục bái.
“Thần Thú tại thượng, tộc trưởng uy vũ!”
Lời nói thống nhất từ miệng họ nói ra, từng nhịp từng nhịp như khuôn mẫu.
Trong mắt Ngải Sâm xẹt qua một tia ám quang, nâng lên tay uy nghiêm nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi cũng phải nghe mệnh lệnh của ta.”
“Dạ!”
Ngải Sâm vừa lòng gật đầu, hắn không nhìn về phía Mạc Vân Quả, hắn sợ hãi, từ trong đôi mắt hắc bạch phân minh kia, sẽ thấy bộ dáng bây giờ của mình, nhất định đó là sắc mặt hắn chán ghét nhất......