Edit: Linhlady
Cứ như vậy, Diệp Lãng mang theo cái đuôi nhỏ là Mạc Vân Quả dạo xong toàn bộ công ty, đi tới nỗi chân hắn phát đau, cố tình Mạc Vân Quả vẫn cứ là bộ dáng lạnh nhạt ung dung.
Diệp Lãng dừng bước chân lại, nhìn Mạc Vân Quả đồng thời cũng dừng bước theo, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Tiểu muội muội, đi thôi, đi ăn cơm đi.”
Mạc Vân Quả nghe thế, vẫn như cũ bất động.
Diệp Lãng chỉ có thể bước nhanh đi đến bên người Mạc Vân Quả, chớp mắt một cái đã nắm được tay cô, kéo cô đi tiếp.
“Tôi nói tiểu muội muội a, làm sao cô lại cố chấp như vậy?”
Mạc Vân Quả bàn tay Diệp Lãng đang nắm tay mình, muốn ném hắn ra, nhưng mà Diệp Lãng đột nhiên quay đầu nhìn cô nói: “Cô dám hất tay tôi ra thử xem!”
Mạc Vân Quả nghe được lời này, lập tức liền hất tay Diệp Lãng ra.
Diệp Lãng:...... Cô đúng là khắc tinh của hắn! Là khắc tinh đi!
“Muốn ăn cơm không?” Diệp Lãng bất đắc dĩ hỏi, Mạc Vân Quả thành thật gật đầu.
“Vậy đi thôi.” Diệp Lãng cũng không nắm tay cô nữa, trực tiếp về phía trước, dù sao cô cũng sẽ đuổi kịp.
Mạc Vân Quả nhìn Diệp Lãng xoay người rời đi, vội vàng đuổi theo.
Diệp Lãng mang theo Mạc Vân Quả đi vào một nhà hàng kiểu Pháp, nhìn qua vô cùng xa hoa.
Hai người ngồi xuống, Diệp Lãng cố ý khó xử Mạc Vân Quả, đem thực đơn trong tay đưa cho cô nói: “Cô thích ăn gì thì chọn đi.”
Mạc Vân Quả tiếp nhận thực đơn, tùy tay mở ra, nhìn nửa ngày, trên mặt vẫn cứ là khuôn mặt than vạn năm kia.
Diệp Lãng nhìn Mạc Vân Quả trầm mặc, thật lâu không nói lời nào, trong lòng có chút thấp thỏm.
Không phải là biết được mình cố tình làm khó cô ấy chứ? Ngọa tào! Em gái này có khi nào sẽ khóc đứng lên không?
Ngay lúc này, nhân viên phục vụ đi đến khom lưng nhìn hai người, hiển nhiên là đang chờ đợi hai người gọi món ăn.
Diệp Lãng vừa thấy một màn này, trong lòng khẩn trương nhìn Mạc Vân Quả.
“Foiegras ( gan ngỗng kiểu Pháp)”
Tiếng Pháp tiêu chuẩn từ trong miệng Mạc Vân Quả nhẹ nhàng vang lên, ngay cả nhân viên phục vụ cũng sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Ngại quá, ngài có thể lặp lại lần nữa không?”
Vì thế, Mạc Vân Quả lại lần nữa lặp lại một lần, nhưng mà nhân viên kia vẫn trong trại thái mộng bức.
Mà khi Mạc Vân Quả mở miệng nói tiếng Pháp Diệp Lãng cũng ngây ngẩn cả người, nha đầu này là kẻ lừa đảo! Lại có thể nói tiếng Pháp lưu loát chính tông như vậy!
Người phục vụ khó xử nhìn Mạc Vân Quả, Hu hu hu...... Nghe không hiểu làm “xao” đây!
Cũng may, Diệp Lãng phản ứng lại đây, hắn trực tiếp nói với nhân viên nói: “Gan ngỗng kiểu Pháp hai phần, cảm ơn.”
Nhân viên vội vàng đồng ý, vội vàng tránh xa, thật sự là quá mất mặt.
“Tiểu muội muội, thâm tàng bất lộ a!” Diệp Lãng ý vị thâm trường nói.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, có chút khó hiểu, không biết ý hắn là gì.
“Tiểu Quả Quả, ý của hắn là ngươi biết nói một loại ngôn ngữ khác, rất lợi hại!”
Phòng phát sóng trực tiếp nói những lời này nhắc nhở Mạc Vân Quả, chỉ thấy cô đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, hai tay ngoan ngoãn đặt ở trên bàn, thập phần nghiêm túc nói: “Tôi không chỉ biết tiếng Pháp, còn có tiếng Đức, tiếng Ý, Ảrập ngữ, Ừ......các loại ngôn ngữ khác cũng biết một chút, nhưng nói không tốt.”
Diệp Lãng:...... Ha hả! Người này quả nhiên là khắc tinh của ta! Khắc tinh!
“Tôi đã biết, cô không cần ở đó khoe khoang!” Diệp Lãng tuy rằng tự nhận bản thân cũng biết vài loại ngôn ngữ, nhưng đều là thuộc về ngôn ngữ tương đối phổ biến, còn lại chỉ giới hạn trong giao tiếp hằng ngày mà thôi.
Mạc Vân Quả thấy khó hiểu, cô rõ ràng không có khoe ra, cô chỉ nói sự thật mà thôi, lúc trước cô cũng mất rất nhiều thời gian để học các loại ngôn ngữ này đó, Ừ......Hình như thời gian một tháng.