Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 153: Chương 153: Ngươi do đèn thần phái tới cứu vớt chúng ta sao?




Phiên ngoại Đào Ngải Linh

Edit: Linhlady

Khi tôi phát hiện ra chó nhỏ đã biến mất, khi đó thời gian cách tôi đã cùng anh ấy công bố tình yêu đã mấy ngày.

Khi chúng tôi ở trước mặt truyền thông thoải mái hào phóng thừa nhận chúng ta yêu nhau, tất cả mọi người bảo trì khiếp sợ.

Bọn họ bắt đầu nghi ngờ chúng ta, bắt đầu phê phán chúng ta, bắt đầu nhục mạ chúng ta......

Giờ khắc này, tôi cảm thấy vô cùng may mắn, chàng trai của tôi cái gì cũng nhìn không thấy.

Anh ấy sẽ không nhìn thấy sắc mặt ghê tởm của bọn họ, như vậy, thật tốt......

Tôi vẫn luôn yêu Hiên Nhi, không xem như nhất kiến chung tình, mà lại giống như mưa dầm thấm đất.

Bởi vì đạo lý luân lý thường, tôi vẫn luôn đem tình yêu này chôn chặt trong lòng.

Thẳng đến khi chó nhỏ kia xuất hiện.

Thật ra đến giờ tôi vẫn không hiểu được, tình yêu của tôi cùng Hiên Nhi thành chính quả có phải tất cả đều do công lao của nó hay không.

Nhưng hiện tại nghĩ lại, từ khi nó xuất hiện, tình yêu của tôi cùng Hiên nhi mới dần dần thấy ánh sáng.

Tôi vẫn cứ nhớ rõ, móng vuốt sắc bén của nó làm tôi bị thương, hôm đó tôi mới có lý do ở lạ phòng Hiên Nhi.

Tôi vẫn cứ nhớ rõ, thanh âm hắt xì của nó thật lớn, đánh thức Hiên Nhi, làm tôi một lần khủng hoảng.

Tôi vẫn cứ nhớ rõ, đôi mắt của nó đặc biệt sáng ngời, cặp mắt kia, giống như có thể nhìn thấu mọi chuyện, lại giống như không nhìn thấy cái gì.

Mặc dù tới hôm nay, tôi vẫn như cũ hoài niệm chó nhỏ đó.

Hiện giờ tình cảm của tôi cùng Hiên Nhi cảm tình cũng, tình cảm của chúng ta cũng được một một phần quần chúng tiếp thu, cũng có lời chúc phúc, nhưng quá trình này cũng không ít gian khổ......

Tôi và Hiên Nhi cũng từng nhận nuôi không ít chó con, loại gì cũng có, nhưng tính tình giống Linh Nhi thì không con nào có được.

Hiên Nhi ngẫu nhiên còn sẽ nhắc mãi nó, mỗi khi lúc này, tôi chỉ cười khổ một phen.

Có lẽ chúng tôi thật sự thiếu nó, đoạn thời gian đó, bởi vì đoạn thời gian đó ứng phó nhiều chuyện, nó biến mất, chúng tôi lại không tìm nó.

Tôi nghĩ, có lẽ nó nghịch ngợm, sau vài này sẽ trở lại.

Mà một ngày này, lại là vĩnh viễn.

Nhiều năm trôi qua, tình cảm của tôi cùng Hiên Nhi càng thêm ổn định, chúng tôi cũng có những đứa con của mình, một nam một nữ, thật đáng yêu.

Bé trai giống Hiên Nhi, ôn nhuận như ánh mặt trời.

Mà bé gái lại giống như tôi, cường thế phúc hắc, đương nhiên, cái đánh giá này là Hiên Nhi nói cho tôi.

Hắn nói có một lần vô tình nghe người trong công ty tôi nói chuyện, nói tôi là một bà chủ phúc hắc.

Đối với chuyện này, làm sao tôi có thể thừa nhận được chứ?

Rõ ràng tôi là một cô gái yêu Hiên Nhi a!

Tôi cùng Hiên Nhi nói về chuyện chó con năm đó, còn nói giỡn, không có nó, chúng ta cũng không nhanh chóng ở bên nhau như vậy.

Hiện tại tôi còn nhớ rõ biểu tình khi Hiên Nhi nghe được lời này, đó là một loại biểu tình dị thường nghiêm túc trang trọng.

Hiên Nhi nói cho tôi biết, có lẽ chó nhỏ kia tới đây để giúp đỡ anh ấy tìm tình yêu, khi thành công rồi nó sẽ rời đi.

Tôi hỏi hắn vì sao lại nói như vậy.

Hiên Nhi lại dùng vẻ nghiêm túc đó nói cho tôi, khi anh ấy còn nhỏ, đã từng cầu nguyện với ánh đèn, hy vọng cuộc đời này sẽ tìm được tình yêu của riêng mình......

Đối với cái đáp án này, tôi chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó đẩy ngã anh ấy.

Nhưng mà trong lòng tôi không ngừng một lần nghĩ tới, có lẽ nó thật sự là do thần đèn phái tới?

Phái tới cứu vớt cô ấy, còn có chàng trai của cô ấy......

Còn có tình yêu thế gian khó dung của bọn họ......

- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.