Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 203: Chương 203: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (3)




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Tô Mộc rất hài lòng về lớp hóa trang của mình, cô đi đến trước cửa Thẩm gia trang lần nữa và nói trực tiếp với đệ tử gác cổng: “Ta tới báo danh làm đầu bếp.”

Hai người đệ tử nhìn nhau, nếu nói ngoại hình của Tô Mộc là người đọc sách thì bọn họ có thể tin, còn nói là đầu bếp, vậy thật không giống.

Tô Mộc cũng nhìn ra bọn họ đang nghi ngờ, cô không vui nhíu mày: “Thế nào, Thẩm gia trang các ngươi còn trông mặt mà bắt hình dong* sao?”

* Trông mặt mà bắt hình dong: nhìn vẻ mặt, bề ngoài mà đoán tính nết, ý nghĩ, tình cảm thật của con người.

“Không phải.” Một tên đệ tử gác cổng vội vàng thu hồi lòng nghi ngờ, mỗi đệ tử trong sơn trang đều được học lễ nghi, không được bất kính với người khác, đây là quy định bắt buộc của bọn họ, vị đệ tử này nói: “Mời công tử đi theo ta.”

Tô Mộc âm thầm mừng rỡ, vội vã đi theo sau người đệ tử. Sau khi vào cửa chính mới phát hiện Thẩm gia trang rộng đến đáng sợ, đình bên hồ, hành lang kiểu nhà vườn, có rất nhiều những kiến trúc trang hoàng nho nhã, rõ là muốn gì có đó.

Thổ hào* ah!

* Thổ hào: phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.

Tô Mộc chậc chậc hai tiếng trong lòng, suy đoán nếu lấy nhà giàu số một Tô phủ ở Giang Nam của bọn họ so sánh với Thẩm gia trang này thì rõ là gặp phải sư phụ.

Nhưng trên đường đi, Tô Mộc bắt đầu lo lắng chuyện khác: “Tiểu Bạch, Thẩm gia trang muốn tuyển đầu bếp, nhưng mà ta lại không biết nấu cơm thì phải làm sao đây?”

“Ngươi không biết nấu cơm thì nấu đồ ăn thôi.” Bên phía số 38 phát ra tiếng vỗ mặt, không biết nó lại đang bôi loại mỹ phẩm dưỡng da nào đó.

Tô Mộc nhíu mày: “Ta không đùa với ngươi!”

“Sợ gì chứ?” Số 38 hững hờ nói: “Tới lúc đó lại nghĩ cách thôi.”

Bây giờ chỉ có thể đi được bước nào hay bước nấy.

Tô Mộc cứ tưởng vị đệ tử này sẽ dẫn cô tới nhà bếp để xem thử trình độ nấu ăn của nàng thế nào, nhưng cô lại được đưa đến một quảng trường rất rộng, nơi này có một đám người đứng xếp hàng thật dài, còn có một bà lão lớn tuổi bước từng bước tới vươn tay sờ ngực của bọn họ.

Tô Mộc chợt dừng chân, hỏi đệ tử Thẩm gia trang trước mặt: “Chuyện đó... Không phải đã nói là tuyển đầu bếp ư? Tình huống hiện tại là thế nào?”

“Có một điều công tử chưa biết.” Đệ tử dẫn đường của Thẩm gia trang giải thích: “Bởi vì Thẩm gia trang đều tuyển người mỗi năm, có rất nhiều... Cô nương sẽ giả dạng thành nam nhân để lẫn vào Thẩm gia trang, vì vậy buổi tuyển người năm nay của Thẩm gia trang chúng ta đã tăng thêm một phân đoạn tra xét thân phận.”

Tô Mộc nhìn hàng ngũ đang từ từ ngắn đi cách đó không xa, mỗi lần bà lão sờ xong một người sẽ nhíu mày và giơ một tay lên, người vừa bị bà ta sờ sẽ được đệ tử Thẩm gia trang mời đi.

Nhìn lại những người xếp hàng đó, mặc dù mặc nam trang nhưng dáng người đều mảnh khảnh, ai ai cũng da dẻ mịn màng, vẻ mặt hồi hộp.

Không, không thể nào...

Khóe mắt Tô Mộc giật một cái, không thể tin được những người này đều là nữ giả nam trang!

Mấy cô gái này đều điên hết rồi à?!

Tại sao đều muốn nữ giả nam trang tới Thẩm gia trang?!

Tô Mộc muốn chạy trốn, nhưng bốn phía đều là người của Thẩm gia trang, cô muốn bay cũng không bay ra được. Mặc dù cô đến muộn nhất nên được đứng cuối hàng, nhưng tốc độ kiểm tra của bà lão rất nhanh, không lâu sau đã tới lượt một người đứng trước Tô Mộc.

Như thường lệ, sau khi chạm vào người, bà lão giơ tay lên.

Vị “tiểu công tử” kia lập tức quỳ xuống, Tô Mộc vừa sợ hết hồn, người nọ đã gào khóc: “Cầu xin các ngươi hãy giữ ta ở lại Thẩm gia trang! Ta thực sự nhất kiến chung tình* với Thiếu trang chủ, khi mới gặp hắn trên phố, ta đã không thể nào quên được hắn. Ta có thể thề, ta nhất định sẽ làm việc thật tốt, ta có thể làm bất cứ việc nặng nào, chỉ cần giữ ta ở lại bên cạnh Thiếu trang chủ!”

* Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.

Người này vừa khóc mặt đã đầy nước mắt nước mũi, nhìn khá đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.